Đến tối, Dương Minh Phong quyết định chở cậu nhỏ nhà mình đến nhà hàng. Đỗ Thiên Phúc bước ra khỏi ngưỡng cửa, chạy nhanh đến xe của anh.
Đôi tay nhỏ nhắn thêm phần trắng nõn của cậu nắm lấy tay nắm cửa, chân trái nhanh nhẹn bước lên xe kéo theo chân còn lại đi vào.
Cũng không phải lần đầu đi ăn cùng anh, đôi lúc sẽ cảm thấy cơm nhà ăn nhiều cũng chán, lâu lâu sẽ đi ăn ngoài vài lần. Địa điểm luôn là Dương Minh Phong chọn.
Ánh đèn chiếu sáng trên con đường tối, thấp thóang vài cặp tình nhân tay trong tay đi dạo phố, hẹn hò vào ban đêm là thứ gì đó rất tuyệt
Trong độ tuổi biết yêu, tò mò về thế giới của người lớn ngoài kia, Đỗ Thiên Phúc chăm chăm nhìn vào các cặp đôi ngoài đường, trong chốc lát cảm thấy ganh tỵ.
Chẳng biết vì lý do gì, Đỗ Thiên Phúc lại đưa mắt vào khuôn mặt góc cạnh của Dương Minh Phong. Biết rằng chú của mình thật sự rất đẹp, nhưng hiện tại là ban đêm, ánh đèn chiếu qua khuôn mặt ấy làm cho nó trở nên mờ ảo, tạo cảm giác quyến rũ không thể tả.
Tim hẫng một nhịp, Đỗ Thiên Phúc nhanh chóng quay đầu sang hướng khác, nghĩ rằng khi nãy vào xe quá nhanh, máy lạnh bên trong và không khí ngoài trời thay đổi đột ngột khiến tim có một chút vấn đề.
Sau khi đến nơi, Đỗ Thiên Phúc như những lần trước đi theo sau Dương Minh Phong, bàn ăn đã được đặt trước nên chỉ cần xác nhận thông tin sẽ có chỗ ngồi.
Dương Minh Phong đặt bàn ăn ở cạnh cửa sổ tầng 5 của nhà hàng, nhìn xuống có thể thấy được thành phố bên ngoài, cảnh tượng lãng mạn đến khó tả.
Chẳng hiểu sao Đỗ Thiên Phúc lại cảm thấy có chút ngượng ngùng và khó xử.
Món ăn được đem lên ngay vì đã có sự đặt trước của anh.
Dương Minh Phong hiểu rõ đứa nhỏ thích ăn gì, nên mọi thứ anh đều tự mình làm.
Trong buổi ăn tối chẳng có lời nói nào, một phần vì cách xa tuổi tác nói chuyện không ăn ý, một phần vì cả hai đều ít nói.
Trong lúc đang ăn tối, bàn bên cạnh không biết vì sao lại xảy ra xung đột.
Một cặp đôi nhìn có vẻ bằng tuổi nhau tầm hơn 20 tuổi cãi nhau. Ban đầu chỉ là một vài câu nói trách móc, sau đó dần trở thành một cuộc cãi lộn không phân thắng thua.
Cô gái chỉ đơn giản muốn chàng trai quan tâm mình nhưng chàng trai đang trong quá trình phát triển sự nghiệp, thời gian bận rộn nên chẳng có nhiều thời gian dành cho cô gái ấy.
Cô gái mong muốn sự quan tâm của chàng trai, giả vờ giận hờn để chàng trai chú ý. Nhưng chàng trai vì áp lực công việc mà cảm thấy cô ấy thật phiền phức.
Tức giận đến khóc, nhiều ánh mắt chú ý đến cặp đôi bên bàn ấy. Thấy cô gái của mình khóc nức nở, chàng trai sợ hãi vội vàng đem cô vào lòng an ủi, xin lỗi hết lần này đến lần nọ.
Mọi chuyện xong xuôi, hai người bọn họ cất bước ra về. Bên tai Đỗ Thiên Phúc phát ra thanh âm trầm thấp người cùng bàn: "Mau ăn."
Từ nãy đến giờ cậu không quay sang nhìn bọn họ, nhưng tâm trí lại quay về hướng đó, lỗ tai vểnh lên để nghe câu chuyện bên kia, đồ ăn trên dĩa không hề xê dịch dù chỉ một chút.
Khi nghe được lời nói của người đàn ông, cậu giật mình tỉnh táo như thoát ra khỏi giấc mơ, cắm cúi ăn đồ ăn trong dĩa.
Kết thúc bữa tối, cả hai người lên xe đi về nhà.
Từ trước đến nay, Đỗ Thiên Phúc không có thắc mắc gì về quá khứ hay bất cứ thứ gì của Dương Minh Phong. Nhưng bây giờ lại khác, cậu không biết trước kia anh đã từng qua lại với ai hay chưa, anh đã từng có bao nhiêu mối tình?
Suy nghĩ trong đầu trong phút chốc tan biến, cậu lắc lắc cái đầu nhỏ muốn cái suy nghĩ linh tinh lia tan biến.
Thấy đứa nhỏ có biểu hiện kì lạ, Dương Minh Phong quan tâm hỏi cậu: "Sao vậy?"
Đỗ Thiên Phúc lắp ba lắp bắp trả lời: "Không...không có gì ạ!"
Dương Minh Phong: "Thật?"
Giọng nói trầm nghe như đang răng đe. Cậu có chút hoảng, nói hết những thứ trong đầu ra: "Chú có bao nhiêu mối tình rồi?"
Dương Minh Phong ngạc nhiên với sự thắc mắc của Đỗ Thiên Phúc, ánh mắt trở nên phức tạp, im lặng một lúc cũng trả lời lại: "Một."
Một người ngoài ba mươi nhưng lại chỉ có duy nhất một mối tình. Nên gọi đây là người đàn ông chung tình, hay là người đàn ông không có ai theo đuổi?
Đó là những câu hỏi đặt ra trong đầu Đỗ Thiên Phúc.
Còn khoảng 2 tuần nữa là đến ngày thi cuối kì 1, mùa đông cũng sắp đến, thời tiết bắt đầu se se lạnh.
Trên con đường đi học về, giờ cao điểm xe cộ qua lại bóp kèn inh ỏi, vô cùng đông đúc. Phía lề đường cũng không hề ít người đi bộ, chen chen chút chút nhau. Đỗ Thiên Phúc co rúm người trong đám đông, hôm nay có vẻ đông hơn mọi ngày, vừa chật chọi vừa ngột ngại, thật khó chịu.
Phía trước không hiểu sao lại có một người phụ nữ chạy ngược chiều với đám đông, trông như đang gấp gáp một chuyện gì đó, cô né hết người đến người mà chạy.
Có lẽ là do số phận sắp đặt sẵn, cô cứ thế chạy và đâm thẳng vào người Đỗ Thiên Phúc.