Suy cho cùng, cái cảm giác đau khổ nhất trong tình yêu không phải là chia tay do không hợp nhau hay bất đồng quan điểm… Mà là âm dương cách biệt.

Nó làm cho con người ta đau đớn đến tột cùng.

Âm dương cách biệt là một thứ tình cảm độc hại, dây dứt mãi không thể buông, tim gan như bị bóp nát mỗi khi nhớ về người kia. Dù là kí ức đẹp đẽ, hay là kí ức không mấy vui vẻ cũng khiến con tim như vỡ vụn thành từng mảnh.

Cách ra đi không có lấy một lời từ giã, nhưng không thể hận.

Dương Minh Phong nắm chặt cái tay đang cầm điện thoại, nghiến răng nghiến lợi. Nước mắt cũng không thể chảy ra được, câu chuyện ấy nó đã khắc ghi trong đầu anh quá lâu, nó đã lấy đi hết nước mắt của anh.

Lần đầu tiên Dương Minh Phong gặp An Nhiên là năm anh chỉ mới 16 tuổi. An Nhiên nhỏ hơn Dương Minh Phong 1 tuổi, cô chỉ là một Beta bình thường nhưng lại xinh đẹp đến lạ, rất thu hút ánh mắt người khác.

Anh lúc này là một thiếu niên cao ráo, sáng lạng, tài ba. Chỉ mới học cấp 3 nhưng với năng lực lãnh đạo của một Alpha, anh đã giúp ba mình quản lí một phần công ty.

Năm cấp 3 là khoảng thời gian đẹp đẽ của tuổi học sinh, tình yêu thời điểm này lúc nào cũng mãnh liệt và ngọt ngào. Tình yêu trong sáng của đôi bạn trẻ này đã vượt qua đến hết năm cấp 3.

Sau khi tốt nghiệp, Dương Minh Phong nắm tay An Nhiên về thông báo với gia đình và công khai cô bạn gái nhỏ của mình. Tuy nhiên, người ba của Dương Minh Phong lại nhất quyết không đồng tình với mối quan hệ này.

“Không được! Cô ta không có quyền có thế, lấy cô ta chỉ dư hơi tổn sức, hoàn toàn không có ích lợi gì!”

Dương Minh Phong tức giận, cái tuổi 18 tính tình bồng bột, rất dễ nổi nóng. Anh cau mày, tay nắm chặt lấy tay của An Nhiên, cô tuy đau nhưng cũng không dám rút ra.

“Cái gì mà ích lợi, con muốn lấy cô ấy vì thật lòng yêu. Con dẫn An Nhiên về đây vì thật lòng thật dạ với cô ấy!”

Dương Từ Hiểu tức giận đến đỏ mặt, tay đập mạnh xuống bàn, hét lớn: “Con còn dám ở đây cãi lời ba, từ khi còn nhỏ con đã có hôn ước với con gái nhà họ Hà! Con không còn cơ hội đâu!”

An Nhiên lúc này hoảng hốt, đôi mắt dần dần đỏ tái do nước mắt, cô ngước mắt lên nhìn Dương Minh Phong: “Cái gì chứ? Anh đã có hôn ước…?”

Dương Minh Phong cũng không biết có chuyện này, trong ánh mắt anh tràn ngập sự khó hiểu và sợ hãi: “Không có… Anh không biết có chuyện như vậy!”

Dương Từ Hiểu thấy được cảnh này liền cười khẩy một cái: “Ha! Làm gì có chuyện có một đứa con gái không có quyền không có thế được gả vào trong cái gia đình này chứ?”

“Cô là An Nhiên đúng không? Cô nên xem lại bản thân mình, đừng cố trèo cao rồi lại té đau, từ ban đầu nơi này đã không thuộc về cô. Minh Phong của chỉ là qua đường thôi, từ bỏ đi.”

An Nhiên nghe xong liền sửng sốt, hai hàng nước mắt lúc này đã lăn dài trên hai má đỏ ửng của cô. Dương Minh Phong cũng không thể kiềm nổi tức giận mà hét lớn.

“ÔNG IM NGAY CHO TÔI!”

Giây tiếp theo, An Nhiên giật tay mình ra khỏi tay Dương Minh Phong, cô chạy thẳng một mạch ra bên ngoài.

Dương Minh Phong từ lâu đã câm hận người ba Dương Từ Hiểu này. Ông ta coi đàn bà chính là cái máy sinh sản không hơn không kém.

Khi xưa Dương Từ Hiểu lấy mẹ của Dương Minh Phong là Ngô Diệp Tư vì công ty của ông gặp khó khăn về tài chính. Dương Từ Hiểu dùng mọi cách để lấy được lòng Ngô Diệp Tư. Sau khi cưới được bà, nhà họ Ngô giúp công ty của Dương Từ Hiểu phát triển một cách nhanh chóng.

Cho đến khi công ty của ông ta đạt đến đỉnh cao của sự nghiệp, Dương Từ Hiểu lại lật mặt, ông ta không còn phải giả vờ yêu thương Ngô Diệp Tư như trước nữa.

Ông ta luôn tìm lý do để hành hạ, đánh đập bà một cách tàn nhẫn. Khi ấy, Dương Minh Phong 10 tuổi.

Dương Minh Phong chứng kiến cảnh đó suốt 5 năm. Suốt khoảng thời gian đó, anh không hề vào can ngăn.

Không phải không muốn, mà là không dám.

Cuộc sống của Dương Minh Phong từ nhỏ đã luôn khắc nghiệt. Dương Từ Hiểu luôn nghiêm khắc với anh. Học tập, rèn luyện sức khỏe luôn luôn phải hơn người bình thường.

Dương Từ Hiểu cho rằng con trai của ông phải giỏi như ông, những gì ông làm được con trai nhất định phải làm được.

Vậy nên từ nhỏ, Dương Minh Phong luôn bị nhòi nhét tư tưởng rằng những gì Dương Từ Hiểu nói đều là đúng, những gì ông ta làm không bao giờ được ngăn cản hay phản bác.

Dương Minh Phong lúc bé cái gì cũng phải nghe lời ông ta, làm sai sẽ bị phạt, không có chuyện tha thứ.

Đến năm Dương Minh Phong 15 tuổi, Ngô Diệp Tư bỏ trốn khỏi căn nhà họ Dương, bỏ lại Dương Minh Phong một mình chịu đựng nỗi khổ cực và căm hận.

Từ ngày bà bỏ đi, Dương Minh Phong luôn mang nỗi oán hận trong lòng, nhưng với cái tư tưởng mà Dương Từ Hiểu mang đến cho anh, anh không dám hành động.

Mỗi ngày đều diễn trước mặt Dương Từ Hiểu mình là người con trai mẫu mực. Sau lưng lại oán hận, căm ghét muốn giết chết người đàn ông kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play