Đỗ Thiên Phúc cười cười vài cái rồi nói: “Không sao đâu mà, lúc đó quả thật là do tôi…”

Đỗ Thiên Phúc như nhớ ra cái gì đó: “Không phải cậu cho Lý Khang địa chỉ nhà tôi để đón tôi sao?”

Lê Minh Ngọc đặt một dấu chấm hỏi to đùng trên đầu, còn có thể nhìn thấy cái dấu chấm hỏi lớn đó đè chết cô.

“Làm gì có chuyện đó, tôi không đời nào làm như thế!!”

Sự thật là lúc nãy, Lý Khang đang một mình đi dạo quanh khu viên trường thì bắt gặp Lê Minh Ngọc đứng trơ trọi ở góc cầu thang. Định sẽ quay lưng rời đi nhưng chợt nhận ra cả hai người Đỗ Thiên Phúc và Lê Minh Ngọc là bạn thân, rất khó để thấy hai người họ ở riêng.

Lý Khang mặt dày đi đến trước mặt Lê Minh Ngọc: “Nè! Thiên Phúc đâu?”

Lê Minh Ngọc thay đổi sắc mặt 180 độ: “Hỏi làm gì?”

Lý Khang có hơi bực mình trước thái độ thay đổi biểu cảm từ bình thường sang trạng thái ghét bỏ của Lê Minh Ngọc, môi có hơi nhếch lên nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh để hỏi: “Chẳng phải bình thường cả hai người hay dính lấy nhau sao?”

Lê Minh Ngọc thở ra: “Đi cùng nhau nhưng không chung nhà, chắc là cậu ấy ngủ quên nên…”

Chưa kịp dứt lời, thiếu niên cá biệt ấy như có siêu năng lực, Lý Khang vụt chạy đi như một cơn gió lướt ngang qua Lê Minh Ngọc. Cô sửng sờ trước hành động của Lý Khang.

“Nè! Tính làm gì vậy? Đứng lại ngay cho tôi.”

Lê Minh Ngọc như biết ý đồ của Lý Khang, không suy nghĩ nhiều liền đuổi theo.

Lê Minh Ngọc với thân hình nhỏ hơn cả Đỗ Thiên Phúc cố gắng chạy theo thiến niên cá biệt có kĩ năng chạy trốn giáo viên thể dục của trường. Đến khi chạy đến được nhà xe đã thấy Lý Khang leo lên xe chạy vụt đi, cô tức đến đỏ mặt nhưng không biết nên đi theo bằng phương tiện gì, đành đứng chờ ở bãi giữ xe của trường.

Nếu là Lý Khang, có lẽ cậu ta đã lén lẻn vào phòng giáo viên tìm kiếm hồ sơ lý lịch của Đỗ Thiên Phúc nên mới biết được địa chỉ nhà.

Lê Minh Ngọc bàng hoàng trước câu hỏi của Đỗ Thiên Phúc: “Tôi không đời nào cho cậu ta địa chỉ nhà cậu, không bao giờ!”

Đỗ Thiên Phúc: “Nếu vậy thì tại sao…”

Lý Khang từ xa chạy lại, từ đầu đến cuối đều không nghe được cuộc trò chuyện, cứ như vậy mà chạy tới rồi khum người thở dốc.

“Tôi đã nói là đợi tôi một chút…”

Lúc này điều Lý Khang cảm nhận được là ánh mắt sắc bén như cứa vào mặt cậu ta, Lê Minh Ngọc trừng mắt tưởng chừng sẽ rơi ra ngoài nhìn chằm chằm vào Lý Khang.

Lý Khang có hơi rợn người, lắp bắp: “À…Tôi…làm gì…sao?”

Lê Minh Ngọc thẳng thắn, nói thẳng vấn đề với Lý Khang đang có phần sợ hãi: “Cậu làm sao biết được địa chỉ nhà Thiên Phúc?”

Sau câu hỏi của Lê Minh Ngọc, Lý Khang bắt đầu luống cuống: “À…Tôi…Có lẽ là…từng vô tình đi ngang chẳng hạn…”

Cậu ta vừa nói, vừa cười một cách sượng trân.

Lê Minh Ngọc: “Tôi khuyên cậu nên thành thật.”

Lý Khang - người từng là đại ca của lớp, không sợ bất cứ ai, đến cả giáo viên khó nhất trường còn dám qua mặt: “Tôi…lén xem hồ sơ lý lịch…”

Lúc này đây, thật sự là quá hèn.

Lê Minh Ngọc biết trước kết quả nhưng vẫn không nhịn được tức giận: “Cậu hay quá nhỉ? Có lẽ tôi nên đồng ý làm cờ đỏ để có thể xử đẹp cậu. May mắn cho cậu tôi đã từ chối.”

Lý Khang lúc này trong vô cùng hèn hạ, không hề có ý định phản kháng. Bị Lê Minh Ngọc kéo tai đến đỏ ửng cũng không dám dùng tay lấy ra, chỉ dám dùng hai tay để xung quanh theo bản năng.

Đỗ Thiên Phúc bên này không biết vì lý do gì mà thầm cười, cũng chẳng giấu suy nghĩ mà nói ra: “Hai cậu có tình ý với nhau à?”

Không khí bỗng nhiên trầm xuống, không gian như thể ngưng động. Lê Minh Ngọc buông lỏng tay: “Không có nhé! Tôi không đời nào thích cậu ta, cậu ta…”

Cô nhìn Lý Khang một cái: “Cậu ta không phải gu của tôi!”

Nói xong liền đi một mạch về phía lớp.

Lý Khang: “Nè, nói gì đó! Cậu nghĩ tôi cũng sẽ thích cậu sao?”

“Đứng lại ngay cho tôi, tôi còn chưa nói xong, cái gì mà không phải gu?”

“Bao nhiêu người muốn tôi mà không được, tôi chính là người chồng quốc dân đấy nhé! Mau rút lại câu nói cuối cùng ngay!”

Lý Khang vừa nói vừa đuổi theo, quên mất luôn sự hiện diện lúc này của Đỗ Thiên Phúc.

Đỗ Thiên Phúc cũng không bực mình, chỉ thấy buồn cười hai người bọn họ.

Đến trưa, Dương Minh Phong đến đón cậu nhóc nhỏ nhà mình. Đỗ Thiên Phúc ngồi trên xe, nhớ đến hai người Lý Khang và Lê Minh Ngọc mà cười tủm tỉm.

Dương Minh Phong cảm nhận được sự vui vẻ của đứa nhỏ liền nhìn qua, nụ cười không che giấu nở trên môi, anh cũng theo đó mà cười, hỏi: “Có chuyện gì vui sao?”

Đỗ Thiên Phúc gật gật đầu: “Dạ, vui lắm!”

Nói xong rồi lại tủm tỉm cười.

“Minh Ngọc hình như có người mình thích.”

Dương Minh Phong mấy khi tò mò: “Sao lại biết?”

“Ánh mắt ạ! Cháu có thể nhìn thấy ánh mắt cậu ấy rất khác, tuy hành động không biểu đạt gì, nhưng ánh mắt của cậu ấy nhìn đối phương rất ngọt ngào, lại có một chút hờn dỗi của người biết yêu.”

“Sao cháu biết là người biết yêu, cháu yêu rồi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play