Ngẫm nghĩ một hồi Đỗ Thiên Phúc nhớ lại đoạn đối thoại của 2 năm trước, Dương Minh Phong đã nói anh từng có một mối tình.

Đỗ Thiên Phúc muốn hỏi thêm nhưng thôi, suy đi nghĩ lại cậu hỏi ra những câu hỏi như vậy lại cảm thấy có chút khó chịu.

Trầm tư ngồi ôm hai chân trên sofa, bỗng điện thoại trong túi quần của Đỗ Thiên Phúc rung lên. Cậu nhanh chóng lấy ra, màn hình sáng hiện tên người gửi Mộc Tịch.

"Chị chuyển tiền tháng này cho em rồi, cố gắng nhé!"

Tin vừa gửi giây sau thông báo số tiền liền được gửi qua. Số tiền này đối với cậu cũng không tính là nhiều, nhưng cũng có thể dư sức dùng thả ga đi ăn no nê vài ngày.

Đỗ Thiên Phúc nhận được tiền qua tài khoản liền nhanh chóng phản hồi lại: "Em nhận được rồi, cảm ơn chị."

Mộc Tịch trả lời lại bằng một nhãn dán con mèo cầm một tấm bảng viết chữ lớn "OK".

Điện thoại chưa kịp đặt xuống thì Dương Minh Phong đang đứng bật dậy, bước những bước chân dài đi thẳng lên tầng trên. Đỗ Thiên Phúc một mình trên sofa nghĩ rằng ngôi nhà này thật tàn nhẫn, sao lại có thể bỏ lại mình cậu cô đơn một mình như vậy?

Ngay lúc này Bùi Khả Như cũng từ trên lầu đi xuống, nghe thấy tiếng bước chân Đỗ Thiên Phúc liền quay đầu lại.

"Chị Khả Như, chị có thể nói chuyện với em một chút không?"

Thấy cậu chủ nhỏ gọi mình lại nói chuyện như vậy, Bùi Khả Như cũng không từ chối.

Bùi Khả Như đi lại sofa, nhẹ nhàng ngồi xuống rồi nhìn cậu chủ nhỏ nhà mình: "Có chuyện gì sao?"

Đỗ Thiên Phúc ấp úng, môi nhỏ đóng đóng mở mở nửa ngày mới thốt ra được một câu: "Em muốn hỏi...cảm giác thích một ai đó...nó như thế nào ạ?"

Sau khi nghe câu hỏi đó, Bùi Khả Như có hơi phấn khích nhìn cậu, nói lại một câu không phải để trả lời câu mà Đỗ Thiên Phúc đang hỏi: "Cậu chủ đang thích ai rồi sao?!"

Đỗ Thiên Phúc nhìn lung tung, không dám nhìn thẳng vào mắt người đối diện: "Không, em chỉ muốn biết thôi."

Cô giúp việc - người luôn quan tâm đến chuyện tình cảm của cậu chủ nhỏ bây giờ mới thật sự trả lời câu hỏi mà cậu thắc mắc: "Thích hay yêu một ai đó là một cảm giác rất đặc biệt, rất thích nhìn người đó, muốn quan tâm người đó, muốn làm mọi thứ cùng họ. Điều đặt biệt ở đây là tim của cậu chủ sẽ luôn có cảm giác đập nhanh, cảm giác hồi hợp đến kì lạ."

Bùi Khả Như cười một lúc rồi nói tiếp: "Là như vậy đó, tôi chỉ đang nói chung thôi, cậu sẽ còn nhiều cảm xúc còn hơn như vậy nữa đó."

Đỗ Thiên Phúc nói nhỏ trong miệng nhưng vẫn đủ để người đối diện nghe thấy: "Muốn được làm mọi thứ cùng nhau sao?"

Bùi Khả Như mỉm cười đáp: "Đúng vậy! Khi làm cùng họ dù là công việc gì đi chăng nữa vẫn cảm thấy rất vui và hạnh phúc nha."

"Dù cho có chờ đợi đến chán nản, hay là làm việc đến mức mệt rả người thì chỉ cần thấy họ mọi thứ coi như tan biến, thế giới như trở thành màu hồng vậy."

Vừa dứt câu chỉ thấy cậu chủ nhỏ chưa từng yêu này khuôn mặt trở nên đỏ bừng như trái cà chua chín mọng.

window.googletag = window.googletag || {cmd: []}; googletag.cmd.push(function() { googletag.defineSlot("/21758146787/enovel_banner_200x250", [300, 250], "gpt-passback").addService(googletag.pubads()); googletag.enableServices(); googletag.display("gpt-passback"); }); Bùi Khả Như thấy cậu chủ nhỏ ngại ngùng như vậy cũng tìm cách đi ra chỗ khác: "Tôi đi làm việc tiếp nhé!"

Nói xong liền đứng dậy sau đó đi đến nơi khuất mà không ai nhìn thấy, cô đem điện thoại từ trong túi áo tạp dề ra rồi mở lên nhắn tin cho người mang tên "Nhóm trưởng fan cứng của Ladi - Lê Minh Ngọc"

"Đỗ Thiên Phúc vừa hỏi thích ai đó là như thế nào. Có phải là thích ai rồi không?"

Lê Minh Ngọc nằm trong phòng nghe nhạc nhìn thấy tin nhắn liền mở lên đọc, đọc xong liền làm vẻ mặt như đã nhận ra là từ lâu lắm rồi. Bàn tay trắng nhỏ gõ gõ lên bàn phím: "Thật sao? Em không biết nữa."

"..."

Chiều tối, Bùi Khả Như cũng đã tan làm từ một tiếng trước.

Đến giờ ăn tối, Đỗ Thiên Phúc từ trên phòng đi xuống mà không thấy Dương Minh Phong. Thường thì khi ở nhà anh sẽ luôn có mặt đúng giờ ăn tối cùng đứa nhỏ, không có chuyện vắng mặt. Vậy mà hôm nay lại không thấy bóng dáng người đàn ông, cậu có chút lo lắng.

Đỗ Thiên Phúc quay người đi lên phòng, Noãn Noãn cũng đi theo sau.

Đi đến trước phòng của anh, cậu không gõ cửa ngay mà áp sát tai vào cánh cửa, bên trong quả thật không nghe được tiếng động gì, có thể là âm thanh quá nhỏ không nghe được.

Đứng như vậy cũng được một lúc, Noãn Noãn hợp tác bắt chước chủ.

Giây tiếp theo Đỗ Thiên Phúc gõ cửa, Dương Minh Phong đang làm việc trên bàn cũng ngước đầu lên nhìn, chỉ thấy cậu mở hé cửa đưa cái đầu nhỏ tròn cùng bộ tóc hơi xoăn đáng yêu vào trong nhìn.

Dương Minh Phong bình tĩnh hỏi chuyện: "Có chuyện gì?"

Đỗ Thiên Phúc mặt mày có chút tủi thân vì bị chú bỏ rơi không cùng ăn cơm: "Đến giờ ăn cơm rồi, chú không xuống ăn cơm ạ?"

Dương Minh Phong quay mặt vào màn hình laptop rồi mới trả lời: "Bận, một chút sẽ xuống."

Tưởng rằng đứa nhỏ sẽ xuống dưới nhà đợi, nhưng không ngờ đứa nhỏ lại đi đến bàn làm việc, đặt hai tay lên bàn rồi đặt gương mặt trắng nõn búng ra sữa lên đó nhìn anh, Noãn Noãn ngồi một bên cũng vẩy đuôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play