Người nằm trên giường này, trên mu bàn tay vẫn còn lưu lại dấu vết truyền nước biển, lông mày cũng hơi nhän lại, bộ đạng đường như có hơi không thoải mái
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay có hơi lạnh, nhẹ nhàng sờ lên trán cô, ngừng lại một chút, vẫn may, nhiệt độ đã giảm xuống rồi.
"Nước...."
Lâm Mặc Ca chỉ cảm thấy cổ họng nóng rát, vô cùng đau.
Giống như là người lang thang bị thiêu đốt ở sa mạc mấy ngày mấy đêm vậy, khát nước khó chịu.
Đột nhiên, đường như có cảm giác mát mẻ nhẹ nhàng ập tới, chạm vào trán của cô.
Cảm giác đó, thực sự rất thoải mái, giống như là cuối cùng đã nhìn thấy một ốc đảo trên sa mạc. vậy.
Cho nên không nhịn được, thốt ra tiếng lầm bẩm.
Quyền Giản Li đứng dậy rót nước nóng lại, cẩn. thận dìu cô dậy, đút từng ngụm từng ngụm một.
Cô từ đầu đến cuối đầu óc đều mê man, vừa uống xong nước, lại lập tức ngủ thiếp đi.
Khóe miệng, lại vô ý cong lên.
Đến bản thân anh cũng cảm thấy kì lạ.
Tại sao, nào cũng đối đầu với anh, vừa ngu ngốc lại vừa vô lý này chứ?
Chỉ là bởi vì, cô đã cứu anh?
quan tâm đến người phụ nữ lúc
Trước lúc hôn mê, câu cuối cùng mà anh nghe thấy, là giọng nói hoảng loạn của cô, dường như còn thấp thoáng cả tiếng khóc nức nở.
Lúc đó, cô là lo lắng cho anh sao? Hay là sợ anh chết rồi, cô cũng không thoát khỏi có liên quan?
E là tính khả năng của vế sau cao hơn một. chút chăng, dù sao mục đích đến đây của người phụ nữ này, chính là làm gián điệp cho ông cụ mà thôi.
Hơn nữa, cô chính là nguồn cơn của tai họa dẫn đến việc anh ngất đi.
Nếu không phải là những dòng chữ con giun khó nhìn kia, anh cũng không đến nỗi khó chịu thành ra bộ dạng này...
Lâm Mặc Ca ngủ mơ, đường như chìm mình vào trong bóng tối tĩnh lặng vậy.
Bầu không khí lạ lẫm lại căng thẳng này, thế mà, lại có chút thân thuộc.
Gần như, vô cùng giống đêm đó.
Căn phòng lạ lẫm.
Chiếc giường lạ lẫm.
Người đàn ông lạ lẫm.
Cùng với, mùi hương lạ lẫm trên người anh ta.
Trong mơ hồ, đường như nhìn thấy một bóng người cao lớn bên giường, cảm giác đó, vô cùng giống người đàn ông trong đêm ngày hôm đó.
Nhưng mà, cô rõ ràng không hề biết một chút. gì về anh, không đúng sao?
Thậm chí, đến cả anh ta tên là gì, trông như thế nào, đều không rõ.
Nhưng mà đêm hôm đó quyến luyến dây dưa, lại để lại một ấn tượng sâu đậm trong kí ức của cô.
Cô vẫn còn nhớ rằng, người đàn ông đó độc đoán và hung bạo, mãi đến sau đó, lại trở nên dịu dàng uyển chuyển.
Còn cô, cũng từ chối phản kháng từ ban đầu, dần đần, lại thầm đắm chìm...
Dường như trên người đàn ông kia, có một sự quyến rũ không nói rõ được, khiến trái tìm cô, dần dần bị anh ta khống chế...
Những năm nay, cô vẫn luôn cho rằng, từ lâu đã quên đi người đàn ông kia.
Dù sao, giữa cô và anh ta, chỉ là một màn giao địch trớ trêu mà thực tế.
Mỗi người đều có những gì mà mình cần, không nợ nần gì nhau.
Nhưng mà, nửa đêm mơ về, vẫn sẽ giật mình bừng tỉnh từ trong giấc mơ, cho rằng, người đó đang ở bên cạnh mình.
Có những lúc nghĩ rằng, cô có phải là bị nghiện người đó rồi không?
Thế mới như vậy, nhớ mãi không quên...
Cho nên hôm nay, anh ta lại xuất hiện trong giấc mơ của cô rồi sao?
Vậy cô có thể nhìn đáng vẻ của anh một chút được không?
May ra sau này khi Nguyệt Nhi có hỏi, có thể kể lại cho cô bé một cách sinh động như thật. Bố của cô bé, có một đôi mắt quyến rũ lại sâu thẳm đến nhường nào, có một gương mặt góc cạnh sắc nét đến thế nào?
Mà gương mặt đó, cực kì giống Nguyệt Nhi?
Trong mơ màng, cố gắng giơ tay ra, muốn bắt lấy cái bóng đó.
Cho dù chỉ là nhìn một cái, một cái cũng được. Để cho cô nhìn thấy rõ ràng.
Đôi mắt lạnh lùng của Quyền Giản Li, thầm lóe lên vẻ kinh ngạc.
Nhìn con người đáng yêu vẫn còn đang mê man kia, liên tục ưỡn người về phía giường. Ôi không, là ưỡn người về phía bên người anh.
Mím môi lại, rất giống một con mèo ham. ngủ.
Anh không kiềm chế được mà giơ tay ra, kéo lấy cơ thể sắp ưỡn xuống giường của cô, đẩy vào bên trong.
Cơ thể mềm như không xương, dường như tan chảy trong khuỷu tay của anh vậy, còn chưa kịp buông xuống, lại sát vào.
Cánh tay trắng như ngọc kia cũng thuận thế quấn lên cổ của anh, mùi hương thoang thoảng chỉ thuộc về cô, phả thẳng vào mũi, bỗng chốc, rối loạn tâm trí
“Đừng đi...”
Cô lẩm bẩm thốt lên, muốn giữ người đàn ông này ở lại.
Mượn ánh sáng, chỉ nhìn một cái thôi là được.
Chỉ cần nhìn một cái, là có thể khắc cốt ghỉ tâm người đàn ông ngày nhớ đêm mong này.
Anh hơi sững lại, đôi mắt sắc bén, đần đần mc màng, đến cả hơi thở, cũng rối loạn lòng, người.
Thói quen bình tĩnh kỉ luật mà mấy năm nay. nuôi dưỡng, ở trước mặt người phụ nữ này, lại nhu đếo gỗ mục vậy, bị phá hủy không còn một chút nào.
Trong mắt, chỉ có gương mặt nhỏ trắng hồng dịu dàng kia, còn có đôi môi mềm mại như hoa anh đào đó nữa...
Một đốm lửa nhỏ, bỗng chốc bừng cháy lên, cảnh tượng mấy ngày trước, cũng bỗng chốc hiện Ta.
Ở trong quán bar, anh và cô, cuốn lấy nhau.
Ở trong phòng bệnh, anh cùng cô, diễn một màn kịch lấy giả làm thật.
Còn có hôm qua, ở trong nhà vệ sinh.
Ngón tay của cô không biết từ lúc nào, đã đặt trên má của anh. Cảm giác tiếp xúc nóng bỏng mềm mại, mang theo dòng điện tê dại, ngọn lửa trong cơ thể, càng cháy càng hừng hực.
"Yêu tinh nhỏ, cô là muốn khơi đậy ngọn lửa của tôi sao...”
Hơi thở của anh nóng hầm hập, phả vào bên tai cô, cô bị ngứa rụt cổ lại, lại càng rúc vào trong, lònganh.
Động tác vô ý, lại bùng nổ ngào ngạt hương thơm.
.Mà chiếc chân nhỏ của cô, lại vô ý ma sát đến vị trí bộ phận khó chịu đựng nhất của anh...
Chiếc bụng nhỏ khẽ co lại, ngài Li cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của cơ thể mình, đầu óc giống như tảng băng nghìn năm vậy, tỉnh thần và trí tuệ tỉnh táo, cũng sụp đổ trong phút chốc.
“Ờm...
Giống như là trả lời lại anh vậy, trong tai anh nghe được, lại giống như tiếng ngâm nga cực kì mê ngựi
Không thể nào khống chế được nữa, cúi người, che phủ lên đôi môi anh đào đỏ tươi kia
Hơi thở ấm áp và thơm ngọt, giống như là nam châm vậy, cuốn hút anh tiếp tục bị hút vào... hút vào.
Đôi bàn tay lớn cũng di chuyển khôngan phận, qua lớp vải, thò vào nơi cực kì thẩm kín ấy...
““Ting ting tỉng...”
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang, lên, không đúng lúc phá vỡ bầu không khí cực kỳ: ám muội này.
Đổ một gáo nước lạnh lên người ngài Li cũng vừa mới bừng lên ngọn lửa.
Bỗng chốc ngừng lại, không còn hứng trí.
Trong mắt loé lên vẻ tức giận, lại vẫn là buông người trong lòng này ra, đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.
Lúc nghe thấy giọng nói truyền đến trong. điện thoại, sự tức giận trong mắt dần dần biến mất, thậm chí, dâng lên vẻ ấm áp...
Lúc lâu sau, mới nhẹ nhàng mở miệng: “Ừm, tôi đến ngay đây...
Giọng nói trần và có hơi khàn, nghe hay như là tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ cát.
Quay người đi vào trong phòng làm việc, nhìn người đang nằm ngủ say trên giường, hai má ửng hồng, giống như là có mang theo mây hồng đỏ rực vậy, khiến người ta không kiểm chế được, muốn nếm thử...
Khẽ thở đài một hơi, thân đưới truyền đến cảm giác không thoải mái, đúng lúc thức tỉnh anh.
Cũng nhắc nhở anh, người phụ nữ nhỏ nhìn tưởng chừng đơn thuần không trải sự đời này, đáng sợ đến thế nào.
Anh tự giác và kỉ luật như núi băng, ở trước mặt cô, lại gục ngã ngay cú đánh đầu tiên
Vừa rồi suýt chút nữa, anh đã bị bắt vào rồi....
Lúc nhẹ nhàng giúp cô đắp chăn, lại ngửi thấy hương thơm thoang thoảng kia, thần trí lại suýt chút nữa lại một lần nữa sụp đồ.
Kiên quyết quay người, đến cả áo khoác ngoài cũng không kịp lấy, xông thẳng ra khỏi phòng làm việc, bộ dạng đó, giống như là hoảng loạn bỏ chạy...
Trời sáng, ánh sáng mặt trời xuyên qua rèm. cửa chiếu vào trong, không nghiêng không lệch, chiếu lên chiếc giường lớn trắng toát kia.
Lâm Mặc Ca vươn vai một cái, từ từ mở mắt ra, giấc ngủ này thật sâu, bởi vì chiếc giường lớn êm ái dưới người, khiến cô có một giấc ngủ yên ổn hiếm hoi.
Nhưng mà...
Hình như có gì đó không đúng?
Chiếc giường đơn trắng toát này, còn có đèn chùm chói mắt trên đỉnh đầu, không phải là đồ vật quen thuộc của cô.
Còn có những đồ trang trí xa hoa khắp phòng này nữa...
Đây là, gian phòng nghỉ ngơi kia?
Trong lòng khựng lại một chút, cô làm sao lại ngủ ở đây?
Vô thức nhìn lại quần áo một chút, vẫn may, còn đang ở trên người ngay ngắn.
Lúc này mới nghĩ ra, hôm qua Quyền Giản Li bị ngất, sau khi cô hoang mang gọi điện thoại, hình như cũng bị ngất rí
Thế nên nói, sau khi cô bị ngất, thì vẫn luôn ở đây nghỉ ngơi?
Không nhìn ra được, tên khốn nạn Quyền Giản Li kia, có những lúc còn rất có lòng người đấy.
Bởi vì anh có bệnh sạch sẽ quá mức, phòng. nghỉ ngơi này, trước giờ không để cho cô đi Vào.
Nhưng mà, anh đi đâu rồi?
Nhìn đáng vẻ khó chịu ngày hôm qua kia, liệu không phải vào bệnh viện rồi chứ?
Không đúng không đúng, chuyện đời đều nên nghĩ theo hướng tốt đẹp, có thể anh ta chết rồi thì Sao.
Vừa nghĩ như vậy, quả nhiên thiết thực hơn rất nhiều, trong lòng cũng bắt đầu reo hò phấn khích.
Nếu như anh chết, thế cô không phải là tự do rồi sao? Wow, đột nhiên cảm thấy hôm nay khí trời thật quang đăng, bầu trời cũng thật xanh, đến cả chiếc chăn trắng toát này, cũng khiến người ta thấy thích đến thế này.
Tâm trạng quả thực là vui mừng như muốn bay lên vậy!
Mừng rỡ lăn lộn vài vòng trên giường, lúc này mới nghĩ ra, cô cả một đêm rồi vẫn chưa về nhà, Nguyệt Nhi với bà ngoại nhất định sẽ lo lắng, chứ?
Mau chóng gọi điện thoại về nhà, viện cổ tạm thời đi công tác, tín hiệu cũng không được tốt.
Vẫn may, trong nhà mọi chuyện đều bình an.
Thời gian này, Nguyệt Nhi cũng đã đi mẫu giáo rồi.
Cúp điện thoại, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhìn đồng hồ, vội vàng xông vào nhà vệ sinh.
Lúc từ trong nhà vệ sinh đi ra mới phản ứng lại, hôm nay cô vẫn luôn ở phòng làm việc, lại sẽ không đến muộn, vội vàng cái gì chứ?
Nhưng mà hôm nay, tại sao lại yên tĩnh đến thế?
Thời gian qua đi từng giây từng phút, cuộn tròn trên sofa đánh một giấc, một buổi sáng đã trôi qua rồi.
Dụi đôi mắt đang ngơ ngác, khẽ lộc cộc đi đến bên cửa, cẩn thận nhìn ra bên ngoài.
Hôm nay sao lại cũng không nghe thấy giọng nói làm đỏm hờn dỗi kia của Anna nhỉ?
Hành lang rất yên tĩnh, không có một chút tiếng động nào, thực sự là có gì đó sai sai.
Thực sự là vô cùng buồn chán, sàn nhà của phòng làm việc đều sắp bị cô đi nát rồi, cũng không tìm ra được cái gì thú vị để làm.
Sao mà cảm thấy, trong lòng có hơi trống. trải?
Dường như thiếu đi chút gì đó vậy.
Đôi lông mày xinh đẹp thanh tú khẽ nhăn lại, vỗ mạnh lên đùi, hiểu rồi, bởi vì tên khốn nạn. Quyền Giản Li kia không ở đây!
Không có người nào chèn ép bắt nạt cô, ngày tháng đương nhiên là trôi đi để dàng rồi.
Đúng, chắc chắn là như vậy, cô chẳng qua chỉ là nhàn rỗi quá mà thôi, có điều ngày tháng thoải mái như thế này, lại vẫn cảm thấy không được thư thái cho lắm...
Hôm nưa, hôm qua không báo cáo công việc cho bên ông cụ Quyên kia đúng giờ.
Sao mà bên ông cụ Quyền kia cũng không gọi điện thúc giục? Việc này thật không giống tính cách của người này tí nào?
Bỏ đi, cô bận tâm như vậy làm gì chứ?
Thời gian quý báu này, không thể đều lãng phí ở phòng làm việc chứ?
Nghĩ đến đây, lập tức mặt mày tươi như hoa.