“Tốt, tốt lắm, có đảm thức*.
*Đảm thức: gan dạ sáng suốt; lòng can đảm. và sự hiểu biết
Cầm lấy cốc nước kia một lần nữa, cười nham. hiểm với cô.
"Đoàng,.."
Ngón tay thon đài buông lòng, cốc nước theo tiếng động đó rơi xuống đất, nước nóng trong. nháy mắt làm ướt thảm trải sàn dưới chân.
Cô theo bản năng mà nhảy dựng lên, cũng. may không bị bắn lên người.
"Thảm trải sàn bị bẩn rồi, lau sạch đi."
Anh thản nhiên nói, tựa như không có bất kỳ quan hệ gì với mình, giọng nói bình tĩnh, giống. như một khán giả.
"Quyền Giản Lil Anh cố ý!"
Chắc chắn là người đàn ông này cố tình gây khó đễ cho cô!
Quả thực là đáng xấu hổ.
"Vậy cô lau hay là không lau? Nếu như không. lau thì cút đi! Đừng gây chướng mắt ở trước mặt
Trong lòng khẽ rùng mình, đã hiểu được dụng. ý của anh ta rồi.
Không thể vứt bỏ thể diện của ông cụ, cho nên mới đồng ý để cho cô đến công ty làm thư ký.
Đã đến đây rồi, có thể kiên trì tiếp hay không, chính là chuyện của cô. Cho nên, anh ta mới có thể nghĩ đủ mọi biện pháp để gây khó dễ, khiến cho cô bắt đầu nảy sinh suy nghĩ muốn rút khỏi.
Nhưng hình nhưanh ta đã quá coi thường Lâm Mặc Ca cô rồi.
"Quyền Giản Lil Anh đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm ra mấy trò ấu trĩ này nữa, thú vị sao?"
Dáng vẻ cô nổi giận đùng đùng rơi vào trong đôi mắt tối tăm sâu xa của anh.
Giữa đôi lông mày giật một cái, không giận mà ngược lại lại cười, nhưng mà ý cười trong mắt lại khiến cho người ta dựng thẳng tóc gáy.
"“Hóa ra cô cảm thấy điều này ấu trĩ sao? Vậy. chúng ta... chơi chút trò chơi của người lớn?"
Khi nói chuyện, cơ thể cao lớn đã áp sát đến gần cô, khí thế khắp người đè ép khiến cho cô không thể thở nổi.
Trong lòng thầm cảm thấy không ổn, mùi nguy hiểm này...
Còn có trò chơi của người lớn? Trong nháy mắt nhớ tới cảnh tượng ở trong toilet ngày đó, trong lòng rối bời.
"Tôi cảnh cáo anh... Đừng hòng đụng vào tôi...
Giọng nói còn chưa dứt, cơ thể cao lớn rắn rỏi đã đè cô xuống.
Mà cô cũng không thể lùi lại, máy in ở phía sau đã chặn lối ải duy nhất.
Mà lại anh đễ đàng đồn cô vào một góc, ý cười trong con ngươi u ám càng lúc càng lớn.
Ngón tay thon dài khẽ nhấc lên: "Xoẹt..."
Chiếc áo sơ mi được cài khuy chặt chẽ trong. nháy mắt bị xé ra, vài chiếc khuy áo yếu ớt mà rơi xuống dưới đất.
Cơ thể cô cứng đờ, cơn tức giận tăng vọt trong. nháy mắt.
"Tên khốn! Buông tôi ra!"
Nhưng Quyền Giản Li căn bản không hề đếm xỉa đến lời đe dọa của cô, khẽ nhấc một cái, đặt cô lên trên máy in.
Thế nào, chính cô nói muốn chơi trò chơi của người lớn đó, phải hưởng thụ thật tốt mới phải
Hơi thở nóng bỏng như thiêu đốt phả ở bên tai, khiến cho cô không nhịn được mà giật mình.
Nhưng cơ thể lạ từng đợt.
"Không được... Đừng đụng vào tôi..."
iống như bị co rút
Tuy là đã sớm làm mẹ rồi, nhưng ngoại trừ cái đêm xa lạ năm năm trước kia ra, cô chưa bị đàn ông chấm mút bao giờ.
Cơ thể ngây ngô, làm sao có thể chịu được sự trêu chọc thành thạo của anh?
Vốn đang gầm gừ căm phẫn, nhưng bởi vì có thêm tiếng khóc nức nở mà hơi run rẩy.
Như là tiếng rên khẽ mê người.
Ở bụng dưới đột nhiên xộc lên một dòng nhiệt nóng, ngay cả đôi mắt thâm trầm cũng phát ra ánh sáng nóng bỏng.
"Trò chơi này là do cô để nghị, làm sao có thể lật lọng vậy chứ? Muốn chơi, thì chơi đến thoả thích mới phải chứ... Cô nói xem có đúng. không?"
Muốn kẹp chặt hai chân, nhưng lại bị anh ngăn lại, lực bất tòng tâm.
Trong nháy mắt một trận tê đại lan ra khắp cả người, hai gò má cũng nhuộm màu đỏ tươi, ánh mắt dần mơ mơ màng màng.
"Ồ, quả thật là quá ph.óng đãng, thảo nào thích bò lên trên giường của đàn ông như vậy..."
Lời nói chua ngoa, tựa như đội một gáo nước lạnh vào đầu, đội một cái mà khiến cô tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Cũng ngay lúc đó, tỉnh táo lại.
"Quyền Giản Li anh cút ngay cho tôi! Anh có tin tôi đến chỗ ông cụ mách tội anh hay không hải"
Đây là cách cuối cùng của cô, nhưng không. biết có hiệu quả hay không.
Quả nhiên, Quyền Giản Li nhướng mày, lập tức mất hứng thú.
Người phụ nữ này, chẳng qua là cơ sở ngầm* do ông lão kia phái tới mà thôi, anh cẩn gì phải cho là thật?
*Cơ sở ngầm (người bí mật quan sát tình hình, khi cần thì có thể làm người dẫn đường)
Rút tay ra một cách hờ hững, hừ lạnh một. tiếng, xoay người vào toilet.
Giây tiếp thao, lập tức nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.
Đúng vậy, anh ta có bệnh ưa sạch sẽ, bây giờ chắc hẳn là hận không thể chà đến rách da trên ngón tay đi nhỉ?
Dù sao ở trong mắt anh, cô là một người phụ nữ không sạch sẽ, chạm một cái, cũng cảm thấy bẩn.
Lâm Mặc Ca thở phào nhẹ nhõm, nhanh chỉnh lại quần áo lộn xộn cho thật tốt, nhưng bởi vì khuy áo bị kéo, nên từ đầu đến cuối cũng không thể nào cố định được phần trước ngực và cổ áo.
Chỉ đành cài khuy áo khoác chặt hơn một chút, thoạt nhìn, thực sự có chút chật vật.
Nhưng mà vô cùng may mắn chính là anh ta không tiến thêm một bước nữa, nếu không, cô sẽ
khó giữ được sự trong sạch ngay ngày đi làm đầu tiên.
Nhưng mà cũng nhờ vào uy danh của ông cụ, thật không biết nên cười hay là nên khóc.
Khi Quyển Giản Li bước ra khỏi toilet, vài sợi tóc lộn xộn trên trán vẫn còn nhỏ những giọt nước trong veo.
Cô thấy cổ họng nghẹn lại, không khỏi nắm chặt áo.
Anh khinh thường mà trừng mắt liếc cô một cái, lời anh nói giống như gió lạnh thổi tởi, lại nữa giáng thật mạnh vào cô.
"Tôi không có hứng thú với phụ nữ đã từng lên giường với ông cụ."
Trái tim thắt lại một cái, cô mới nhận ra, hóa ra anh thế mà lại hiểu lầm đến nông nỗi này.
Cho dù cô là do ông cụ phái tới, cũng không có nghĩa là cô kinh khủng như thế.
Ưỡn thẳng ngực, vẻ mặt nghiêm nghị.
"Tôi nghĩ có chuyện cần phải nói rõ một chút, mối quan hệ giữa tôi với ông cụ chỉ là hợp tác, cũng không có kinh khủng như anh nghĩ. Còn nữa, tôi cũng không phải là cái loại phụ nữ tùy
tiện lên giường đàn ông. Chuyện lúc trước, quả thực là một sự hiểu lầm, bị người khác bỏ thuốc hãm hại, không phải lỗi của tôi. Nếu như anh lại lấy chuyện này để sỉ nhục tôi, coi chừng tôi kiện anh tội vu hãm!"
Vẻ mặt Quyền Giản Li trầm xuống, hừ lạnh một tiếng.
Chuyện này anh đã biết từ lâu rồi, cho nên mới hủy bỏ tư cách đấu thầu của tổng công ty Trương.
Chỉ là không nghĩ tới, tổng giám đốc Trương tà tâm chưa chết*, vậy mà lại nhờ người tìm được chỗ ở của ông cụ.
*Tà tâm chưa chết: ****, một thành ngữ Trung Quốc, bính âm là zéi xïn bù sĩ, có nghĩa là không từ bỏ những suy nghĩ xấu mà tiếp tục thực hiện nó.
Mà ông cụ còn chê chuyện chưa lớn, vậy mà còn liên lạc với người phụ nữ này.
Quả nhiên là cùng một giuộc, ăn nhịp với nhau*,
Quốc, bính âm là yï pãi jí hé, có nghĩa là tiết tấu
của giai điệu vừa chạm đến thời điểm đã kết thúc, có nghĩa là đôi bên đễ dàng đồng ý, cũng có nghĩa là vì đồng cảm, hoặc sở thích, họ nói chuyện cùng. nhau hoặc kết hợp cùng nhau.
Vừa đấm vừa xoa, đưa người phụ nũ chết tiệt này đến trước mặt anh, thật sự quá chướng. mắt.
Sớm biết như vậy, ngày đó cũng không cần phải đuổi cô đi, cũng khiến cho ông cụ chết tâm. hẳn!
Nhưng việc đã đến nước này, nói những lời này đều đã muộn rồi.
Tưởng tượng đến cảnh sau này đều phải nhìn thấy người phụ nữ chướng mắt này đi qua đi lại trước mắt, toàn bộ chuyện riêng tư đều bị ông cụ nắm giữ bất cứ lúc nào, thì anh lập tức cảm thấy nhức đầu.
Lần này xem ra lão cáo già kia quyết tâm phải chơi lớn với anh rồi.
"Ö? Cô vất vả chứng minh mình trong sạch như thế, chẳng lẽ là còn muốn tiếp tục trò chơi vừa nãy?"
Sự nguy hiểm nơi khóe miệng anh đọa cho cô run lên vì sợ hãi.
"Tôi chỉ là không muốn bị oan mà thôi, anh nghĩ nhiều rồi."
Khi nói chuyện đã cách xa anh khoảng năm. mét để đảm bảo khi xảy ra tình huống bất ngờ thì có thể kịp thời trốn thoát.
"Hừ, vậy câm miệng lại và im lặng, tốt nhất đừng phát ra chút tiếng động gì, nếu không..."
Giữa đôi lông mày nảy một cái, ngụ ý sâu xa.
Lâm Mặc Ca nhanh chóng ngậm miệng lại, dùng tay làm động tác ngậm miệng không nói, ngoan ngoãn lùi về cạnh cửa.
Vốn dĩ chức vụ của cô là tạm thời được thêm. vào, nhưng Quyền Giản Li tự tin rằng chưa tới ba ngày là có thể khiến cô rời đi, nên đương nhiên ngay cả một chức vụ cũng không thèm sắp xếp.
Cô đứng đến mệt mỏi, nhưng chỉ có thể im lặng mà ngồi ở trên ghế sô pha sát tường, không đầm động đậy chút nào.
Chỉ lo sẽ chọc giận tên ác quỷ kia.
Nhưng mà cũng may tên ác quỷ kia đường.
như cũng chơi chán rồi, lại lao vào làm việc một lần nữa.
Ngồi một lúc là đến buổi chiều.
Mà cô giống như bị mê muội, nhìn chằm chằm góc nghiêng của anh, thầm muốt nước miếng.
Đừng nói, khi người đàn ông này không tức giận, thật sự là rất quyến rũ.
Khi nhíu mày, âm thầm đỡ trán, thì giống như là nam người mẫu đẹp trai tạo đáng chụp ảnh. trên bìa tạp chí.
Sự cơ trí* và u buôn toát ra từ đôi mắt cực kỳ giống hố sâu tĩnh mịch không nhìn thấy đáy, thu hút cô rơi xuống vô tận...
*Cơ trí: Thông minh, khéo ứng phó linh hoạt.
Nhưng trong lòng cô hiểu rõ người đàn ông tao nhã lại nguy hiểm này là người cô không thể trêu chọc.
Một khi rơi xuống, thì vạn kiếp bất phục*.
*Vạn kiếp bất phục: Đây là một câu thành ngữ có xuất xứ từ trung quốc mang ý nghĩa nếu đánh mất đi một điều gì đó vô cùng quý giá thì sẽ không bao giờ lấy lại được, thông thường được sử dụng để nói đến những thứ trân quý chỉ có duy nhất, chỉ có thể sở hữu một lần trong đời ví như tính mạng
con người, nếu mất đi một cách vô lý, phí phạm chẳng hạn như tự sát, tự tử.. thì ngàn kiếp cũng, không thể khôi phục lại, không có được cơ hội lần thứ hai.
Phòng làm việc tổng giám đốc ở tầng cao nhất của tòa nhà.
Lúc này sắc trời đã tối dần, trên bầu trời màu khói xanh còn sót lại vài đám mây vàng.
"Màu sắc rực rỡ đối lập ngược lại cực kỳ hấp dẫn.
Quyền Giản Li vẫn luôn vùi đầu vào làm việc cuối cùng cũng buông bút xuống.
Liếc mắt nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay mình một cái, khẽ nhíu mày,
Đã tới giờ tan tầm rồi, nhưng vẫn còn hai cuộc họp phải tổ chức.
Lại liếc mắt nhìn người phụ nữ ngồi ở trên ghế sô pha một cái, thầm thở đài.
Xuống dưới lầu mua hai phần đồ ăn, hương, vị thanh đạm."
vừa rút một tấm thẻ ra rồi ném lên trên bàn.
"Hai phẩn?" Cô chớp chớp đôi mắt to vô tội, vẻ mặt mờ mịt
“Tổng giám đốc Quyền, đừng có bảo là ngay cả tôi cũng phải tăng ca với anh đấy nhé?"
Bởi vì ban nãy thấy Anna đã tan ca rồi nên cô quả thực rất hâm mộ.
Thế nhưng hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, có cần phải thê thảm như vậy hay không?
Ánh mắt anh khẽ nghiêm lại, như thể đang, kiểm chế.
"Cô có thể không tăng ca, đương nhiên, ngày mai cũng không cần đến nữa."
Một câu nói, trực tiếp xóa tan ý muốn nho nhỏ của cô.
Lâm Mặc Ca cô cũng không phải là loại phụ nữ gắp phải khó khăn là bỏ cuộc, chuyện đã xác định rõ ràng, thì sẽ nhất định kiên trì cho tới cùng.
Không phải chỉ là tăng ca thôi sao, có cái gì to tát đâu chứ.
Dù sao thì khoảng thời gian vất vả hiện tại đều sẽ được đổi thành tiền giấy màu đỏ.
Vừa nghĩ đến chuyện này, trong lòng lập tức cảm thấy cân bằng không ít.
Bĩu bĩu môi, không tình nguyện cẩm lấy tấm thẻ, khi đi tới cửa, lại thật cẩn thận mà hỏi một câu: "À tổng giám đốc Quyển, tôi có thể mua món mình muốn ăn đúng không?"
"“Tùy cô!"
Giống như trút được gánh nặng, nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Nửa tiếng sau, xách túi lớn túi nhỏ chứa đồ ăn thơm ngon về phòng làm
Sau khi thấy rõ ràng thứ cô mua là gì, mặt của Quyền Giản Li đen còn hơn màu đen của sắc trời bên ngoài nữa.
"Tổng giám đốc Quyền, tôi sẽ không khách sáo đâu!"
Cô cười gian hai tiếng, ăn mà không thèm để ý hình tượng.
Chỉ có điều món cay Tứ Xuyên dưới lầu thật sự quá cay, cay đến nỗi cô chảy rất nhiều nước mắt nước mũi.
Cả người còn chảy mồ hôi đầm đìa.
Nhưng cả người rất thoải mái, rất sảng.
khoái!
Quyển Giản Li nhíu mày không ngừng, chán ghét mà lùi về phía sau vài bước.
Đồ ăn của anh quả thật rất nhạt, nhưng mà lại quá nhạt rồi, gần như không thêm muối vào.
Chắc chắn là người phụ nữ đáng ghét này đã làm gì đó mờ ám.
"Tổng giám đốc Quyền, có muốn nếm thử cái này không? Mùi vị không tồi."
Cô đẩy đĩa thịt xào toàn là ớt đỏ kia qua, chỉ thấy khuôn mặt đẹp trai kia của anh ta run lên vài cái, trong lòng không biết vui sướng nhiều bao nhiêu.
"Không cần, cô ăn một mình đi!"
Đặt đũa xuống, anh thật sự không thể ăn nổi nữa.
Từ trước đến nay thực sự chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào không có hình tượng như thế, thật sự là quá mất mặt.
Người tao nhã như anh, làm sao chịu được hành động thô bì như thế này?