“Ừ, nó nói hơi nhiều, đừng để ý.” Lâm Y như thể ghét bỏ đứa trẻ nghịch ngợm nhà mình, thuận miệng nói một câu, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Đã qua gần nửa tiếng, cô vẫn như đang đi dạo, rất nhiều lần, họ đều nghe thấy tiếng vỗ cánh, nhưng cô dường như căn bản không thèm để ý, thậm chí không thèm nhìn một cái.
Hơn nữa mỗi lần Triệu Nham và Vương Triều Dương muốn đuổi theo bắt giữ thì cô lại nói: “Đó không phải chim máy.”
Chim máy mà Học viện Nguyên Tam Giang thả ra, ngoại hình không khác gì chim thật, lông chim, động tác, tiếng kêu, đều giống hệt như thật, đừng nói là nhìn thoáng qua từ xa như vậy, cho dù là cầm trong tay nhìn kỹ cũng khó mà phân biệt thật giả.
Cho nên mỗi lần Triệu Nham đều không tin, nhưng mỗi lần đuổi theo mấy trăm mét, thông qua phân tích số liệu trên thiết bị bắt giữ, mới xác nhận Lâm Y nói là thật.
Thật ra học viện nguyên hoàn toàn không biến thái đến mức như vậy, dựa vào tính chân thật của những con chim này, hơn nữa chúng lại di chuyển không ngừng, cho nên thiết bị bắt giữ mà học viện nguyên phát cho thí sinh, ngoài chức năng bắt giữ còn có chức năng cảm ứng số liệu nguyên năng. Đương nhiên, cảm ứng nguyên năng này chắc chắn không tri kỷ giống như thiết bị cảm ứng chuyên nghiệp, quét một lượt là biết hết, đừng nói thật giả, ngay cả các trị số của khối nguyên năng mà chim máy mang theo cũng quét ra được.
Thiết bị cảm ứng trên thiết bị bắt giữ giống như một cái phao. Phao nổi trên mặt nước, đột nhiên có động tĩnh, nhưng rốt cuộc là do gió thổi, hay cá cắn câu vào rong rêu, hay chỉ là cá đang rỉa mồi, hay cá thật sự đã cắn câu, tất cả đều yêu cầu người câu cá trong thời gian rất ngắn đưa ra phán đoán chính xác, như vậy mới có thể câu được cá.
Cho nên, có thể dùng tốt cái phao này hay không, không chỉ khảo nghiệm khả năng cảm ứng và độ quen thuộc với nguyên năng của thí sinh, mà còn khảo nghiệm độ vững chắc về kiến thức cơ bản của họ.
Triệu Nham và Vương Triều Dương lại lần nữa bất lực quay trở lại, Triệu Nham có thể chất tương đối yếu, chạy mấy quãng như vậy đã có chút thở dốc, hai má trắng nõn cũng ửng hồng. Trong mắt cậu có chút bực bội, nhưng nhiều hơn là khó hiểu: “Lâm, cô làm sao nhìn ra được? Những con chim đó vèo một cái bay qua, thiết bị bắt giữ này cảm ứng được số liệu hoặc là rất ít, hoặc là khác biệt quá lớn, căn bản không thể lập tức phân tích ra được! Hay là thiết bị bắt giữ của cô khác với chúng tôi?”
Lâm Y ném thiết bị bắt giữ của mình cho cậu, rồi mở thiết bị đầu cuối cá nhân, vừa xem thông báo mới của nhà trường vừa nói: “Thiết bị bắt giữ đều giống nhau, thứ duy nhất khác nhau là tôi mạnh hơn các cậu mà thôi.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT