Edit: Myou

Nhà chính của nhà họ Việt.

Mục Kinh nghiêm chỉnh ngồi trên ghế sô pha, nhìn Việt Trạch bị người ba Alpha của mình gọi tới thư phòng. Trong phòng khách chỉ còn lại cậu và người ba nhỏ Omega.

"Con là Mục Kinh đúng không?" Omega dịu dàng mỉm cười, đẩy đĩa nho tươi đã rửa sạch tới trước mặt cậu: "Con nếm thử đi, Tiểu Tề vừa mới hái đó, rất tươi."

"Cảm ơn..." Mục Kinh chợt không biết xưng hô sao.

Tác phẩm gốc chỉ nói người ba nhỏ Omega của nam chính rất không hài lòng với bé O nhỏ giả A tên Úc Nhiễm Nhiễm kia, nghĩ mọi cách để ngăn cản cậu ta gả vào cửa nhà họ Việt. Nhưng lại không đề cập gì tới tên hay chức vụ chính thức của đối phương.

"Gọi chú Tần là được." Tần Hữu dịu dàng nói.

"Cảm ơn chú Tần." Mục Kinh nhanh chóng trả lời.

Tần Hữu khẽ gật đầu, lặng lẽ quan sát Beta nhỏ đang lo lắng ngồi ở phía đối diện.

Đây là con dâu nhỏ tương lai của ông đúng không? Đáng yêu thật đó! Muốn véo má quá. Haiz, sao lại mới chỉ học năm nhất đại học chứ, phải nhanh chóng tốt nghiệp để Tiểu Trạch còn cưới con về đây.

Mục Kinh như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, khuôn mặt nhỏ đầy căng thẳng, để mặc Tần Hữu quan sát mình bằng đôi mắt hoa đào hiền lành.

Bây giờ cậu không còn muốn đi xem cơ giáp nữa, cậu chỉ muốn về nhà thôi! Trong lòng Mục Kinh rơi đầy lệ. Tất cả đều do tên Việt Trạch không đáng tin kia, gì mà chỉ có mình anh thôi, giờ thì hay rồi, một nhà bốn người đầy đủ ở đây cả, chỉ có cậu là người ngoài.

Không phải là nam chính nói cái gì thì sẽ là cái đó sao? Tại sao tốc độ bị vả mặt của Việt Trạch lại nhanh như vậy chứ! Cứ như vậy, Mục Kinh vẫn tiếp tục lơ đãng suy nghĩ, có vẻ như ngoại hình của Việt Trạch thừa hưởng từ chú Tần nhiều hơn, anh trai anh thì giống người ba Alpha hơn.

Trong chốc lát, cả hai người đều rơi vào im lặng, không biết phải nói gì với nhau.

Việt Tiêu Tề vừa bước ra khỏi phòng bếp thì thấy cảnh tượng này.

Y bước tới ngồi cạnh Mục Kinh, chủ động giới thiệu: "Anh là Việt Tiêu Tề, anh hai của Tiểu Trạch, gọi anh giống em ấy là được."

Mục Kinh càng lo lắng hơn, ngồi thẳng lên, chào một tiếng: "Anh Việt ạ."

Đương nhiên là cậu biết thân phận của người này rồi.

Việt Tiêu Tề, anh trai của nam chính, cậu cả nhà họ Việt. Bên ngoài hiền lành dễ nói chuyện, nhưng thực chất lại độc đoán và tàn nhẫn, giết người không chớp mắt. Thường thao túng người khác trong lòng bàn tay, khiến người khác cảm thấy biết ơn y, và điều khiến y ghét nhất chính là nhìn thấy người ba Omega của mình bị đối xử bất công. Điều khiến câu chuyện học đường ngọt ngào biến thành câu chuyện ngược tâm, ngược thân hơn nửa là vì người đàn ông này nhúng tay vào.

Nói một cách dễ hiểu thì, cậu không thể chọc giận người này.

Đôi mắt hẹp dài của Việt Tiêu Tề liếc nhìn Beta nhỏ đang lo lắng bất an bên cạnh mình lập tức hiểu ngay, y liền nhướn mày. Cái thằng bé Việt Trạch kia, mặt dày mày dạn, không biết xấu hổ ngủ chung với người ta suốt một tuần, vậy mà vẫn chưa túm được người vào tay, bọn trẻ thời nay lúc yêu đương đều trong sáng như vậy sao?

Y âm thầm lắc đầu, động tác quá chậm. Với tính cách ngây thơ trong sáng, dễ lừa dễ dụ này của Mục Kinh, y biết cậu nhóc này chắc hẳn rất nổi tiếng, em trai y tìm cậu nhóc đã 10 năm rồi, chẳng lẽ lại không sốt ruột ư? Cần y nói, lúc túm được người rồi, phải đánh dấu ký hiệu riêng của bản thân, lập tức đăng kí kết hôn rồi kéo thẳng về nhà họ Việt à.

Mục Kinh không hiểu vì sao, tự dưng cảm thấy sau lưng hơi ớn lạnh, cảm giác giống như cậu đang rơi vào cái bẫy nào đó mà bản thân không hay biết gì, cậu khẽ xoa cánh tay, muốn thoát khỏi sự ớn lạnh kia.

Nghe thấy Mục Kinh gọi y đầy xa lạ, Việt Tiêu Tề cũng không nói gì nhiều, nhẹ nhàng gật đầu bóc vỏ quýt. Dù sao thì sớm muộn gì cũng phải đổi cách gọi, tạm thời không cần vội.

"Của em đây." Mục Kinh nhìn người đàn ông đầy kiêu ngạo đang cười híp mắt chia cho cậu một nửa quả quýt, cậu thấp thỏm lo lắng nhận lấy*, nói cảm ơn rồi lấy một miếng tượng trưng nhét vào miệng.

*Gốc là 受宠若惊 【THỤ SỦNG NHƯỢC KINH】: được cưng chiều mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo, vừa mừng vừa lo sợ.

Giây tiếp theo, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng của cậu nhăn lại vì chua, vẻ mặt của Mục Kinh vô cùng đau khổ, theo bản năng buột miệng nói: "Ư chua quá!"

"Hahahaha..." Việt Tiêu Tề nhìn thấy Mục Kinh từ lúc bước vào cửa tới giờ vẫn luôn giữ nguyên một biểu cảm nghiêm chỉnh cứng nhắc, rốt cuộc cũng đổi sang vẻ mặt sinh động hơn liền cười tới mức ngã trước ngửa sau.

Tần Hữu giật mình, trừng mắt nhìn đứa con cả bày trò đùa nghịch của mình, vội vàng rót một cốc nước đưa cho Mục Kinh, mang theo ý xin lỗi mà giải thích: "Chú với Tiểu Tề đều thích quýt chua, quên mất không hỏi con có ăn được chua không, con mau uống nước để át vị chua đi."

Mục Kinh đứng dậy cầm lấy cốc nước uống một ngụm lớn, cậu lập tức bị vị cay nồng trong miệng làm cho chảy nước mắt sinh lý, nước mắt rơi xuống, cậu liều mạng ho khan, không ngừng nuốt nước miếng để làm dịu vị chua cay lạ lùng trong khoang miệng mình.

Tần Hữu thấy vậy, ngờ vực cầm lấy cái cốc, đưa lên mũi ngửi thử, kinh ngạc nói: "Trời ơi! Sao lại là rượu!"

Omega cảm thấy hơi khó hiểu, quay đầu nhìn bình nước mình vừa tiện tay cầm lấy, ánh mắt rơi vào vệt màu trắng trên đó, lúc này mới nhớ ra, tối qua ông cùng Alpha của mình chơi cá cược, người thua sẽ phải uống cả một chai rượu. Sau khi ván cược kết thúc, ông chóng mặt nên được người kia bế về phòng ngủ, sau đó cũng quên luôn phải thay rượu.

Tần Hữu lúng túng đứng dậy, nhìn Mục Kinh ho kịch liệt, khuôn mặt đầy nước mắt, trong chốc lát không biết nên nói gì mới đúng.

Bạn nhỏ lần đầu tiên tới nhà chơi mà đã gặp phải loại chuyện sai sót không mong muốn này, e là sẽ để lại ấn tượng không tốt cho cậu nhóc. Ông cũng không có mặt mũi nào để nói cho cậu nhóc rằng rượu này là tình thú của chồng chồng nhà mình, nhưng lại sợ không giải thích thì sẽ bị coi là người ba độc ác, muốn dọa cậu nhóc bỏ chạy. Chỉ có thể lo lắng nhìn tình huống trước mặt, cảm thấy không biết phải làm sao.

Việt Tiêu Tề đang vui vẻ đứng bên cạnh xem kịch vui, cho đến khi thấy ba nhỏ Omega nhà mình quýnh quáng lên mới đứng ra giải vây, từ trong tủ lạnh lấy ra một chai nước ném cho Mục Kinh, y tự nhận trách nhiệm về mình, không có chút thành ý nào xin lỗi Mục Kinh: "Anh xin lỗi, hôm qua anh uống rượu xong quên không đổi lại."

Mục Kinh mở nắp chai, cái miệng nhỏ thăm dò nhấp thử một ngụm, sau khi xác nhận là đồ uống, lập tức liên tục đổ nước vào miệng, cố gắng loại bỏ mùi vị quái dị trong miệng mình, lắc đầu nói không sao.

Một giọng nói hoảng loạn đột nhiên vang lên từ phía cầu thang.

"Mục Kinh! Cậu làm sao vậy?" Việt Trạch vừa xuống lầu đã thấy kẻ lừa đảo nhỏ của mình khóc đến đáng thương, vội chạy tới trước mặt cậu, xoay mặt Mục Kinh về phía mình, lòng nóng như lửa đốt hỏi: "Sao lại khóc? Anh tớ bắt nạt cậu à?"

Mục Kinh lắc đầu, nhưng Việt Trạch lại không nhìn thấy, bởi vì anh đã xoay người lại, bất mãn kêu lên: "Anh hai!"

"Tsk." Việt Tiêu Tề đóng cửa tủ lạnh lại rồi trả lời: "Anh không có cố ý."

Việt Mặc Châu còn chưa kịp bước tới bên cạnh người Omega của mình, đã bị vợ hung dữ trừng mắt nhìn, ánh mắt ngờ vực nhìn xuống bàn trà. Trên đó có vài múi quýt, bình rượu tối hôm qua, một cốc đã bị sử dụng.

Vừa nhìn đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Có vẻ là con trai cả của ông đã gánh trách nhiệm thay hai người bọn họ.

Hmm, đứa con trai này của ông cũng có điểm hữu ích đấy chứ.

Việt Mặc Châu gật đầu với Mục Kinh rồi nói: "Xin lỗi con, chú sẽ nhờ Việt Trạch đưa cho con bộ cơ giáp bảo hộ cấp S như một lời xin lỗi. Ngoài ra, hoan nghênh con thường xuyên tới đây làm khách."

Tần Hữu ở bên cạnh gật đầu đồng ý. Việt Tiêu Tề nghe vậy chống cằm trầm ngâm.

Y rút lại câu nói động tác của Việt Trạch quá chậm. Xem ra gừng càng già càng cay, ba của y một câu đã xác nhận thân phận của Mục Kinh. Cơ giáp bảo hộ cấp S có logo của người đứng đầu năm gia tộc, đây là món quà gặp mặt mà nhà họ Việt dành tặng cho con dâu tương lai của họ.

Về sau chỉ cần Mục Kinh để lộ ra vòng tay cơ giáp, thì sẽ không có ai dám động chạm vào cậu nữa.

Mục Kinh nghe xong không khỏi chậc lưỡi, không hổ là người đứng đầu năm gia tộc lớn, vừa ra tay đã hào phóng như vậy.

Cấp bậc của cơ giáp từ yếu nhất đến mạnh nhất lần lượt là cấp A, cấp B, cấp C và cấp S. Chúng được chia thành hai loại theo chức năng của mình: loại công kích và loại bảo hộ. Để so sánh cả hai thì cơ giáp bảo hộ lại tốt hơn.

Bởi vì cơ giáp công kích chỉ công mà không thủ nên chúng giống như việc chiến đấu cho tới chết trong trận chiến, vì thế chúng được sản xuất số lượng lớn dưới dạng vật phẩm tiêu hao, không hề khan hiếm.

Mà cơ giáp bảo hộ không chỉ có năng lực phòng ngự siêu việt, còn đồng thời còn có 55% lực công kích của cơ giáp công kích, việc chế tạo nó cực kỳ khó khăn, một khi nó nhận chủ thì chính là cả đời, không có khả năng nó nhận chủ lần thứ hai. Cả đế quốc chỉ có không quá một trăm bộ cơ giáp bảo hộ, chứ đừng nói đến cơ giáp cấp S quý như máu gấu trúc*.

*熊猫血般 máu gấu trúc: thường để chỉ những người có nhóm máu Rh âm tính, nhóm máu này cực kỳ hiếm nên được gọi là máu gấu trúc.

Cậu lại không phải là con cháu của năm gia tộc lớn, làm sao có thể nhận món quà quý giá như vậy được.

Mục Kinh chào Việt Mặc Châu rồi lắc đầu từ chối: "Không cần đâu chú Việt, chỉ là sự cố nho nhỏ ngoài ý muốn thôi ạ. Với cả, Việt Trạch cũng muốn đưa cho cháu một bộ rồi."

"Cần, ai nói không cần!" Việt Trạch nhanh chóng nói trước khi người ba Alpha của mình lên tiếng.

Anh nhìn chằm chằm ba mình rồi hỏi: "Chọn bộ nào cũng được đúng không ạ?"

Việt Mặc Châu liếc nhìn đứa con trai út đang gấp không chờ nổi nữa một cái, bất đắc dĩ gật đầu.

"Đi, chúng ta đi ngay bây giờ." Việt Trạch kéo Mục Kinh đang có vẻ mặt không đồng tình đứng lên, gấp gáp dẫn cậu đi đến kho cơ giáp ở phía sau biệt thự, Việt Tiêu Tề liền đi theo xem náo nhiệt.

- ---------

Lỡ mà không túm được vợ thì biết kiếm ai bắt đền chưa Việt Trạch:))) Đc quả anh hai qtqđ, biết thằng nhỏ đang sợ mà còn khoái ghẹo nó

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play