Edit: Myou

Buổi sáng lúc Mục Kinh thấy tin nhắn của Việt Trạch, thì giáo sư đã đứng trên bục giảng. Cậu tiện tay đặt điện thoại di động xuống tập trung nghe giảng, lúc tan học thì cũng quên luôn nó.

Đến trưa cậu tới Tinh Uyển theo lời hẹn để lấy lại quang não của mình.

Hạ Vân tới từ lâu, cô ta buồn chán ngồi trên ghế đá, chống cằm ngắm nghía móng tay của mình, quang não của Mục Kinh thì đặt trên chiếc bàn đá trước mặt cô ta.

Lúc gần tới chỗ cô ta, bước chân của Mục Kinh chậm lại, từ từ đi qua đó.

"Anh chàng đẹp trai nhỏ ~" Hạ Vân bất mãn bĩu đôi môi đỏ mọng, phàn nàn nói: "Sao cậu lại chậm như vậy chứ ~" Sau đó cô ta chỉ ngón tay mềm mại của mình vào chiếc ghế đá bên cạnh rồi nói: "Ngồi đây nè."

Mục Kinh lắc đầu, cậu đứng ở gần đó không chịu bước thêm một bước nào nữa: "Không cần, tớ tới lấy lại quang não thôi."

Thấy vậy Hạ Vân liền hạ tay phải xuống, bàn tay vừa vặn đặt ngay trên quang não, cô ta cong khóe miệng cười duyên: "Mục Kinh, hiện tại quang não nằm trong tay tớ. Chẳng lẽ cậu định cướp lại hả?"

Mục Kinh vẫn luôn lịch sự và cư xử đúng mực với con gái, nhưng ngày hôm đó Hạ Vân khiến cậu rất hoảng sợ, vậy nên bây giờ nghĩ lại cậu vẫn còn rùng mình. Do dự mãi cậu mới chịu ngồi xuống chỗ đối diện Hạ Vân.

"Phải làm sao cậu mới chịu trả quang não lại cho tớ?" Trong lòng Mục Kinh có hơi bất an.

Trong tác phẩm gốc hình như không có tên Hạ Vân, vậy nên cậu không biết nhiều lắm về cô gái Beta dễ thương có cảm giác hiện diện mạnh mẽ này. Những chuyện xảy ra với một nam phụ làm bia đỡ đạn như cậu thường có liên quan đến hai nam chính.

Hoặc là ở đằng sau đeo bám tiếp cận Việt Trạch, hoặc là chạy tới gây rắc rối cho Úc Nhiễm Nhiễm, cuối cùng bị hai người họ thay phiên nhau làm cho bẽ mặt. Ngược lại nó còn thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người họ, mấy chữ công cụ hình người* đúng là được phát huy hết mức có thể.

*工具人 "Tool Man": một từ thông dụng trên Internet, thường đề cập đến người giúp đỡ người khác mà không hề biết hoặc không tự nguyện, làm việc chăm chỉ và cho đi bất cứ lúc nào mà không yêu cầu nhận lại bất cứ điều gì về mặt cảm xúc, vật chất và tài chính,luôn bị đối phương lợi dụng hoặc thao túng như một công cụ.

Trong sách nói rất ít về đời tư của Mục Kinh, cho nên hiện tại cậu cũng không biết đây có phải chuyện xảy ra trong tác phẩm gốc hay không, chỉ có thể cắn răng đợi động thái tiếp theo của Hạ Vân.

Cô nàng Beta dễ thương ở phía đối diện khẽ chớp mắt, đột nhiên nói: "Anh chàng đẹp trai nhỏ, dấu môi tớ để lại cho cậu có mang theo không?"

"Không có, tớ để nó trong cặp sách." Mục Kinh không hiểu vì sao cô ta lại nhắc đến tờ giấy kia.

"Ò ~" Hạ Vân bất ngờ gật đầu, tựa như đã quyết định điều gì đó: "Nếu vậy thì, bây giờ tớ đưa cho cậu một cái khác."

Nói xong Hạ Vân đứng lên, giả bộ muốn đi sang phía của Mục Kinh.

Mục Kinh sợ tới mức mặt trắng bệch, cậu lập tức đứng dậy, nhanh nhẹn dứt khoát lùi về sau chục bước. Cậu cảnh giác nhìn chằm chằm từng cử động của Hạ Vân, đề phòng trường hợp cô ta làm ra mấy hành động xằng bậy giống như lần trước.

"Ha ha ha ha....." Hạ Vân cười đến đau bụng, cô ta thực sự rất thích Beta nam ngây thơ, trêu chọc một chút thôi đã phản ứng dữ dội rồi.

Cô ta ngồi lại lên ghế đá, đầy hứng thú nghiêng đầu nhìn chằm chằm con thỏ trắng nhỏ ở đằng xa. Đẩy quang não về phía trước, vẫy tay gọi cậu bước tới.

Mục Kinh quyết định sẽ cầm quang não rồi chạy đi ngay.

Không ngờ Hạ Vân lại hỏi cậu: "Anh chàng nhỏ đẹp trai, cậu thích tớ không?"

Bước chân đe dọa của Việt Trạch dừng lại.

Đôi chân đang định bỏ chạy của Mục Kinh dừng tại chỗ, cậu lấy hết can đảm nhìn vào mắt Hạ Vân, muốn nhìn xem lần này cô ta đùa hay đang nghiêm túc.

Sau khi nhìn thẳng vào mắt cô ta một lúc, cậu thất vọng nhận ra bản thân không thể phân biệt được cảm xúc của Hạ Vân.

Hạ Vân thấy cậu không trả lời, cô ta thay đổi câu hỏi: "Vậy cậu ghét tớ không?"

Mục Kinh nhanh chóng lắc đầu.

Là trai thẳng 100%, cậu thực sự rất thích những cô gái đáng yêu, cảm thấy bọn họ mềm mại dễ thương, nụ cười ngọt ngào tới mức lan vào tận trong tim, khiến người ta nóng lòng muốn cống hiến mọi thứ của bản thân cho họ.

Đây cũng chính là lý do tại sao cậu vẫn luôn dung túng Hạ Vân, năm lần bảy lượt bị cô ta trêu chọc cũng không nổi nóng.

Việt Trạch thấy tên nhóc vô lương tâm kia còn dám lắc đầu, anh tức tới nổ phổi. Nồng độ phermone của Alpha trên người anh tăng vọt, ngay lập tức lan rộng ra toàn bộ Tinh Uyển.

Nơi có phermone dày đặc nhất chính là phía sau cây đào gần bàn đá, Alpha giận dữ tới nỗi suýt thì đấm cây đào thủng một lỗ. Nhưng hai người ở đây lại đều là Beta không có phản ứng với phermone, anh không thể dùng phermone để dạy cho Hạ Vân một bài học, cũng không thể dùng phermone để thu hút Mục Kinh.

Là một Alpha cao cấp của đế quốc, từ trước tới nay cậu chủ nhỏ nhà họ Việt vẫn luôn thuận lợi trong mọi việc, vậy mà giờ đây phermone của anh lại không thể sử dụng được. Rốt cuộc anh cũng hiểu được sự lo lắng bên trong đôi mắt của ba nhỏ Omega khi biết rằng Mục Kinh là Beta. Việt Trạch dựa lựng vào cây đào, một cảm giác bất lực dâng lên từ trong sâu thẳm đáy lòng, anh chưa bao giờ cảm thấy thất bại đến như vậy.

Phía sau cây đào, cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục.

"Vậy Mục Kinh, cậu có muốn hẹn hò với tớ không?" Hạ Vân nhìn con mồi ngon miệng trước mặt mình, cô ta cười tươi bày ra cái bẫy của mình.

Thấy phản ứng của Mục Kinh thú vị như vậy, cô ta quyết định thương xót mà hẹn hò với cậu một khoảng thời gian rồi mới "làm thịt" cậu.

"Tớ..." Mục Kinh vẫn luôn cảm thấy hẹn hò là một chuyện vô cùng nghiêm túc. Cậu nhìn thẳng vào Hạ Vân, cô gái xinh đẹp như một con mèo nhỏ cùng đôi mắt hơi tròn, lộ ra vẻ ngây thơ đáng yêu, nhưng khi trêu chọc người khác lại rất mê hoặc quyến rũ, dễ dàng trêu chọc cậu tới đỏ bừng mặt mũi.

Cậu cố gắng tìm dấu vết của một tình yêu thuần khiết ở một cặp tình nhân nhưng không thành công.

Việt Trạch không nhịn được quay ra nhìn phản ứng của Mục Kinh, nhưng từ góc nhìn của anh chỉ có thể thấy được nụ cười rạng rỡ của cô gái, cùng góc mặt tập trung của chàng trai. Ánh mặt trời chiếu lên người họ, giống như là một cặp tình nhân đang nhìn nhau say đắm.

Còn anh thì giống như một con chuột đang nhìn trộm bọn họ ở nơi tối tăm, sự đố kị ở trong lòng sắp thiêu rụi anh, anh hèn hạ muốn chiếm lấy chàng trai ngây thơ kia làm của riêng.

Anh vẫn luôn biết rằng mẫu người lý tưởng của Mục Kinh là Beta nữ, đặc biệt là kiểu người nhỏ nhắn đáng yêu như Hạ Vân càng không thể cưỡng lại, từ hình nền trên điện thoại của cậu là có thể đoán ra được một vài điều.

Anh đã từng thử đề cập với cậu về việc có thể tìm một Alpha nam làm bạn đời, nhưng tất cả những gì anh nhận được đó là ánh mắt vô cùng ghét bỏ và thái độ xa cách của Mục Kinh. Thậm chí không cần nhắc tới Alpha, mới chỉ nhắc đến từ "nam" thôi là đã có thể cảm nhận được sự căm ghét toát ra từ bên trong của cậu.

Vậy nên anh cũng không dám tùy tiện bộc lộ tình cảm của mình với cậu, anh sợ rằng những thiện cảm mà mình đã tích góp từng chút một sẽ tan biến chỉ sau một đêm.

Không thể tiếp tục chờ đợi được.

Việt Trạch hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, tránh trường hợp làm kẻ lừa đảo nhỏ của anh sợ hãi, anh bẻ gãy cành cây tạo ra tiếng động, thu hút sự chú ý của hai người đứng đằng kia.

Mục Kinh nhìn Việt Trạch đột nhiên đi ra từ phía sau cây đào, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Việt Trạch? Sao cậu lại ở đây?"

Sao nam chính lại tới Tinh Uyển? Là do Omega Úc Nhiễm Nhiễm ở đây sao?

"Tớ tìm cậu lâu lắm rồi đấy." Việt Trạch lắc lắc điện thoại trong tay, hỏi ngược lại cậu: "Sao cậu không trả lời tin nhắn của tớ?"

Mục Kinh lấy chiếc điện thoại đã tắt tiếng cất ở trong túi ra, thấy giao diện hiện thông báo nhắc rằng cậu có hơn chục tin nhắn do Việt Trạch gửi đến từ sáng tới giờ.

Cậu lúng túng nói: "Xin lỗi nhé, tớ quên không nhắn lại cho cậu."

Hạ Vân trơ mắt nhìn mưu tính của mình bị cắt ngang, cô ta cau mày, đang định nói gì đó thì bị một tiếng động bất ngờ vang lên từ đằng sau chen ngang.

Ba người cùng lúc quay đầu nhìn về phía khu rừng rậm rạp.

Có vẻ như ở đó xảy ra chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play