Một lần nữa mở mắt ra thì tôi phát hiện mình đang ở một nơi có trần nhà màu trắng xóa, tôi định ngồi dậy nhưng đã bị ngăn lại. Nguyễn Nam Phong đang nằm kế bên tôi, cậu ta đang ngủ. Dáng vẻ khi ngủ của cậu ta nhìn vô hại thật đấy, không như dáng vẻ lạnh lùng khi thấy thường ngày.
“ Có chuyện gì vậy Moah, sao cậu ta lại ở đây. Còn nữa đây là đâu?”
Moah hiện ra vẻ mặt lo lắng nói:
“ Lúc nãy bệnh tim ký chủ tái phát khiến chị ngất xỉu. Là cậu ta đưa chị vào viện đấy ạ, em còn tưởng chị diễn nhưng không ngờ là thật”
Không nờ tôi lại ngất xỉu như vậy, đúng là bất ngờ thật. Tôi hỏi Moah tiếp:
“ Vậy còn nữ chính và những người khác đâu?”
“ Nữ chính thì được nam chính dẫn về nhà rồi ạ. Gia đình của Nguyễn Minh Tề sau khi vào viện cùng đã bị cậu ta đuổi đi, còn bà cụ hình như còn ở nhà Nguyễn Minh Tề ạ”
Bà cụ có lẽ không biết tôi ngất đi, dấu bà ấy cũng tốt. Để tránh bà ấy phải đau lòng cho đứa cháu gái của mình đã bị tôi chiếm lấy xác hoàn thành nhiệm vụ.
Đọt nhiên một bảng điện tử hiện ra trước mắt tôi cùng với âm thanh quen tai khi được cộng điểm giá trị ác nữ.
[ Ting, chúc mừng ký chủ nhận được 25 điểm trị số ác nữ từ nữ chính ]
Môi tôi cong lên, xem ra cái giá ngất xỉu này cũng đáng lấy được 25 điểm từ cô ta, nhưng dù vậy thì tôi thấy vô cùng ít. Có lẽ cần phải nâng độ tàn ác của tôi lên mới được.
Người nằm bên cạnh giường tôi động đậy, Nguyễn Nam Phong tỉnh rồi.
Cậu ta ngồi dậy, ánh mắt có phần rét lạnh mà nhìn tôi. Tôi cảm nhận được có phần tức giận ở trong đó từ đôi mắt:
“ Có khát nước không?”
Tôi lắc đầu đáp:
“ Không”
“ Đã khỏe hơn chưa?”
“ Tôi không sao. Cậu có thể về được rồi và cảm ơn cậu”
Nguyên Nam Phong im lặng vài giây, sau đó từ từ mà nhích mình lại gần chỗ tôi. Giọng điệu có chút nhẫn nhịn:
“ Tại sao lại làm như vậy?”
“ Về chuyện gì?”
“ Tại sao, cậu lại đem tính mạng của mình ra như vậy. Tôi có thể làm thay cho cậu mà, nếu cậu muốn chỉ cần ra lệnh cho tôi là tôi có thể để cô ta biến mất trước mặt cậu.”
Vẻ mặt tôi vẫn bình tĩnh khi nghe những lời nói đó của cậu ta, tôi không tức giận hay cũng không ngạc nhiên gì với nó. Có lẽ là vì tôi thấy nó bình thường hoặc trong tiềm thức của tôi, tôi đã nghe câu đó rất nhiều rồi.
“ Tôi không có lấy tính mạng mình ra chơi với cô ta”
“ Nếu vậy tai sao cậu không lợi dụng tôi, rõ ràng cậu không tin tôi. Những việc lúc đó đến cả việc cậu mời tôi đến nhà Nguyễn Minh Tề cũng chính là muốn thử thách tôi đúng không?”
“ Không ngờ lớp trưởng cũng có lúc nói nhiều như vậy?”
“ Trả lời tôi đi?”
Nguyễn Nam Phong có chút kích động, ánh mắt cậu ta nhìn tôi không như mọi ngày, ánh mắt xuất hiện chút tơ máu hiện rõ. Dáng vẻ cậu ta bây giờ như người đi trên sa mạc vậy, chỉ cần cho nước thì có thể làm bất cứ điều gì.
Tôi cụp mắt giọng thản nhiên đáp:
“ Phải. Tôi không tin cậu”
Tôi cứ tưởng cậu ta sẽ buồn hoặc đau khổ hơn khi nghe câu nói đấy của tôi. Nhưng tôi đã lầm, dáng vẻ cậu ta bây giờ còn khinh khủng hơn lúc nãy. Dáng vẻ đó cứ như một kẻ điên vậy, kẻ điên khi biết chính bản thân mình lại không được tín ngưỡng mình tôn trọng.
Cậu ta đột ngột nhích lại gần tôi, khè thì thầm vào tai tôi cùng với đó là điệu cười có chút lạnh lùng:
“ Chỉ cần tôi giết cô ta em sẽ tin tưởng tôi đúng không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT