Thời hạn cấm túc của tôi qua đi, trong quá trình bị cấm túc tại dinh thự thì Moah đã đem đến cho tôi thông tin đó là sau buổi dạ tiệc hôm đó thì nam chính đã bị Hoàng đế trách phạt về hành vi tự tiện của mình không những vậy ông còn ra lệnh bắt hắn chép 1000 lần về lịch sử hoàng thất qua các đời. Mà dù sao đây cũng chỉ hình phạt nhỏ mà thôi, ông ấy vốn muốn xử phạt thật nặng hắn ta nhưng vì có việc khẩn cấp hơn nên chỉ đành xứ lí nhẹ hắn mà thôi.
" Ký chủ, đến rồi đến rồi" Moah hào hứng nhảy tưng tưng
Đúng vậy, nó đến rồi. Sự kiện tham ô viện cứu trợ của gia tộc Marcurs, vở kịch này chính thức khai mạc.
Một người đàn ông tự xưng là người sống ở làng của khu vực vùng X phía đông lãnh thổ, nơi hiện đang nhận viện trợ từ hoàng gia. Không biết bằng cách nào, nhưng người đàn ông ấy đã đến được hoàng cung và đã cáo trạng với Hoàng đế về việc khu vực chịu thiên tai của mình hiện giờ không hề nhận được bất kì sự viện trợ nào hoàng gia trong suốt bao năm qua. Đồng thời còn đưa ra những chứng cứ xác thực lời nói của mình và tố cáo người cai quan lãnh thố ấy, tức là gia tộc Marcurs đã tham ô đồng thời bắt những người đàn ông trong làng phải đi khai thác những mỏ đá quý cho gia tộc Marcurs. Đỉnh điểm chính là vụ sạt lở núi vào 2 năm trước đã lấy đi tính mạng của rất nhiều người trong làng.
Thậm chí người vợ và con của người đàn ông này đã qua đời vì không có tiền để điều trị bệnh nan y.
Những điều này đã làm cho hoàng đế vô cùng tức giận, liền cử nam chính và công tước Louis điều tra và báo cáo lại sự việc mà ông đã kêu tra ra sổ sách trước đó. Kết quả là như người đàn ông nói, ngôi làng ấy không hề nhận được bất kì viện trợ nào, báo cáo tài chính cũng đã kiểm tra ra được có người động tay chân vào để sửa sổ sách.
Hiện tại thì công tước Marcurs và những người khác liên quan đang bị tạm giam tại ngục tối của hoàng gia để tiếp tục điều tra, nếu phát hiện đúng như sự thật thì gia tộc Marcurs sẽ phải gánh hậu quả rất nghiệm trọng về vấn đề này.
Và hiển nhiên, thời gian diễn vai cô cháu gái bé nhỏ của tôi bắt đầu.
" Augustus, em nhất định phải cứu được chồng chị ra ngoài" Vừa bước xuống lầu tôi đã nghe được giọng gào của một người phụ nữ, đây chính là giọng của người dì cả của tôi
" Em nhất định phải cứu được ông ấy, nếu không cả gia tộc chị sẽ tiêu đời" Đôi mắt bà ta đỏ hoe hẳn ra
" Chị à, chị bình tỉnh chút đi" lão cha của tôi ngôi trên ghế mà xoa huyệt thái dương
Ông ta đang lo sợ, bởi vì giữa ông ta và công tước Marcurs có ký một bản thỏa thuận khác sự việc tham ô viện cứu trợ đã bị bại lộ. Nếu ông ta không nghĩ cách cứu giúp công tước Marcurs thì chỉ sợ là ông ấy chó cùng đường mà lôi cả lão cha già xuống địa ngục luôn.
Nhưng mà cha kính yêu hãy yên tâm, vì tôi đã giúp cha dẹp chướng ngại vật đó đi rồi. Cha nhất định phải cảm ơn tôi đó nhe.
" Chào buổi sáng cha, dì cả" Tôi lễ phép mà chào hỏi hai người họ
" Bella, Bella…hãy cứu dượng của con đi " bà ta nhìn thấy tôi như cộng rơm cứu mạng vậy, chạy đến mà nắm lấy tôi và nói
" Con hãy nói với Thái tử là dượng con bị oan, có kẻ xấu hãm hại ông ấy, ông ấy không hề tham ô…" nước mắt bà ta dàn giụa trên khuôn mặt, có thể thấy được sự tiều tụy trên khuôn mặt của bà ta trong mất ngày nay lo lắng như thế nào
" Con phải giúp dì, nếu không dì sẽ chết mất…"
Chết sao, cái bà chết là tiền tài, danh vọng, quyền lực chứ không phải là vì chồng của bà.
" Con e là không thể giúp được gì " Tôi vỗ tay an ủi bà ta
" Nếu như ngài công tước Marcurs là vô tội thì dì cả không cần phải lo như vậy đâu, Thái tử chắc chắn sẽ trả lại sự trong sạch mà thôi"
Nghe được lời tôi nói bà ta liền hất bàn tay tôi ra một cách dứt khoát. Chỉ thẳng vào mặt tôi mà mắng một cách ác độc
" Mày, sao mày lại nói như vậy hả. Ông ấy là bị oan, thân là cháu gái mày phải giúp cho ông ấy rửa oan mới đúng. "
" Tao chỉ nhờ mày đến cầu xin Thái tử mà thôi, chỉ có vậy mà mày không làm được nữa sao. Tao thấy mày chính là bị Thái tử ghét bỏ rồi, một đứa như mày lại thua xa có nhỏ tàn dư địch quốc trong hoàng cung đấy"
Lời nói đầy cay nghiệt lạnh lùng một cách tàn nhẫn của bà ta thốt ra. Đây chính là bản chất thật của người thuộc gia tộc Henry. Bà ta tưởng chỉ với vài câu nói ấy có thể khiến tôi khất phục sao, người đang đứng trước mặt bà ta bây giờ không phải là Rosabella thật sự.
" Dì cả muốn nói sao thì tùy, con không có ý kiến gì" Tôi khoanh tay đứng thờ ơ trước bản mặt của bà
Khuôn mặt bà ta méo mó đầy tức giận, cay nghiến mà nhìn tôi.
" Mày,… mày"
" Bella, không phải chính là vị hôn thê của Thái tử sao. Con chỉ cần nói với Thái tử vụ việc này có sự vu oan mà thôi" Lão cha của tôi lên tiếng, ông ta cố tỏ ra sự hài hòa trước mặt tôi
" Thưa cha, chuyện này là việc liên quan đến tài chính của đế quốc. Không phải cha đã dặn con gái là phải học tốt nữ đức sao" Tôi cười khẩy ông ta
" Sau này con chính là Hoàng hậu tương lai, ngoài việc học nữ đức ra con cũng phải giúp Thái tử phụ giúp cai quản đế quốc chứ " Khuôn mặt ông ta có chút không kiên nhẫn
“Nếu Thái tử thật sự để con nhún tay vào chuyện của đế quốc thì người ngoài sẽ nghĩ sau về ngài ấy, là một vị Thái tử trị nước bất tài a…” Tôi nhấn nhá rõ từng câu chữ khúc sau
" Con…" Ông ta giận run người đứng lên
" Có phải cấm túc 1 tuần đối với con còn quá dễ dãi hay không" Ông ta tiến đến trước mặt tôi quở trách mà nói
" Con không hiểu cha tại sao lại tức giận như vậy, sự việc này là của gia tộc Marcurs không hề liên quan đến gia tộc chúng ta. Người vì sao lại phải bất bình như vậy" Tôi giả vờ khó hiểu mà nhìn ông ta.
" Vì dì cả của con là người gia tộc Henry, sao có thể không liên quan được" Ông ta nhíu mày chất vấn tôi nói
" Trong nữ đức từng nói, phận nữ nhi sau khi lấy chồng phải theo họ chồng, chăm sóc chồng và không hề được can dự những việc nhà mẹ đẻ. Dì cả làm như vậy chẳng khác nào không giữ trọn đạo trong nữ đức đề cập đến" Tôi phán bác ông ta
" Mày, sao mày lại tuyệt tình như vậy… Augustus đây chính là đứa con gái mà em cùng ả đàn bà ti tiện kia sinh ra sao. Nó y chang mẹ nó đều là một ruột như nhau" Bà ta ôm ngực, giọng nói vô cùng tức giận
" Đủ rồi "
" Cô ấy không phải là người ti tiện, đừng để em nghe được từ này nữa" Ông ta quay sang chị mình mà quát tháo bà ta
Sau đó liếc nhìn tôi không nói gì và đi lên lầu một cách dứt khoát.
Ôi, có lẽ tôi biết được cái gai đâm lâu năm trong lòng ông ta là gì rồi
" Dì cả, nếu không còn việc gì thì tôi nghĩ dì cũng nên về đi " Tôi đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía bà ta.
" Mày và con ả đó đều như nhau, luôn cố tỏ vẻ mình thanh cao. Nhưng không phải kết cục đều chết à, rồi mày cũng sẽ giống như cô ta " Bà ta đi ngang qua tôi mà nói
Trước khi rời đi mà vẫn không quên nói lời ác độc nhĩ, thật là một người đàn bà tâm địa như rắn rết vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT