Trong lúc tôi còn suy nghĩ miên màng về thế giới này thì tiếng gõ cửa vang lên phá tan bầu suy nghĩ của tôi.
"Vào đi". Tôi dõng dạc nói
" Tiểu thư, buổi sáng tốt lành" Bước vào phòng là một người phụ nữ trung niên mang quần áo của người hầu. Tôi nhận ra người phụ nữ ấy! Hình ảnh lướt qua trong đầu lúc nãy có sự hiện diện của người phụ nữ này, Oliver-là người hầu thân cận nhất của Rosabella. Người đã chăm sóc cho cô ấy từ nhỏ đến lớn, kết cục của người phụ nữa này...hình như cũng chết theo Rosabella thì phải.
" Tiểu thư, hôm này người muốn đi dạo phố hay tham gia tiệc trà của nhà Công tước Bruny vậy ạ?" Oliver vừa chải đầu cho tôi vừa hỏi
" Không ạ. Con có việc phải vào hoàng cung một chút. Người trang điểm cho con đơn giản là được"
" Hoàng Cung! Là đến thăm Thái tử điện hạ sao ạ!" Oliver nói với chất giọng ấm áp, triều mến
"Ừm " là đến xem máy tạo giá trị ác nữ
" Ký chủ sao người có thể đối với nam chính như thế chứ!" Moah xuất hiện oán trách tôi
" Người khác không thấy cậu sao Moah?"
" Đúng vậy ó, chỉ có ký chủ mới thấy được tôi mà hoi"
Chúng tôi giao tiếp qua lại bằng sóng trí não, Oliver cũng không hề nhận ra sự khác thường bà ấy chỉ chuyên tâm làm kiểu tóc mà "Rosabella" thích nhất, trang điểm kiểu "Rosabella" và chọn trang phục kiểu" Rosabella".
" Ký chủ người có kế hoạch gì rồi sao?" Moah hỏi
" Không có" đúng thật là tôi vẫn chưa nghĩ ra kế hoạch gì cả
" Hả! Vậy người vào cung làm gì?"
" Đi thăm 2 máy tạo giá trị ác nữ". Vừa nói xong với Moah, Oliver liền lên tiếng
" Oa, tiểu thư người quả nhiên vẫn xinh đẹp như ngày nào" Oliver thao thao bất tuyêt khen "Rosabella"
Hôm nay Oliver đã chọn cho "Rosabella" một chiếc váy được phối bởi hai màu sắc tông nhẹ là xanh lam nhạt và một chút điểm xoắn hồng phấn ở phần giữa của váy. Trên cổ đeo một sợi dây chuyền màu bạc ánh kim kèm theo mặt dây là viên ngọc ruby đỏ được khắc chế tinh xảo. Đôi khuynh tai nhỏ gọn màu hồng ngọc. Với các tông màu nhẹ chủ đạo đã làm tôn lên làn da trắng nõn của người thiếu nữ trong gương. Phần tóc được Oliver bó lên tỉ mỹ, tinh tế cùng với các phụ kiện đính kèm trên tóc; điều đó làm cho "Rosabella" toát lên mình sự sang chảnh của giới quý tộc đối với công nương danh giá.
Không hổ là lưu danh đóa hoa hồng kiều diễm hoa lệ, vẻ đẹp này của Rosabella có thể ép vế luôn của cô công chúa nước địch-nữ chính. Vậy mà tên ngu ngốc Thái tử kia lại không chọn mà. Đúng là đồ ngu.
" Tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ. Ngài công tước đang chờ người." Một người hầu khác đứng trước cửa phòng tôi và nói
" Ừm"
Gia tộc Henry sở dĩ được mệnh danh là gia tộc lớn của vương quốc A và được xưng cấp bậc là Công tước, thật ra là do tổ tiên của gia tộc đã giúp cho tổ tiên của Hoàng thất chiến thắng cuộc đại chiến năm xưa và giành được vương quốc, đồng thời gia tộc Henry năm đó chính là người tiên phong dẫn dắt quý tộc giúp Hoàng thất củng cố ngân sách, cứu đói giảm nghèo, tận trung vì quốc gia, phá bỏ định kiến nô lệ,.... Để thể hiện lòng biết ơn cho nên đến đời hoàng thất con cháu tiếp theo đã phong cho gia tộc Henry danh hiệu Công tước; đồng thời còn giúp việc làm ăn của gia tộc Henry được phát triển. Trong giới quý tộc không ai là không biết gia tộc Henry này.
Tôi thầm nghĩ một gia tộc tiếng thơm lừng lẫy như vậy cho đến giờ phút này bỗng đột ngột con cháu buôn bán chất cấm và nô lệ bị hoang thất bắt giữ chém cả gia tộc chắc cũng đủ tức làm cho tổ tiên phải sống dậy rồi!
" Ký chủ không ngờ người lại có suy nghĩ vậy đấy." Moah bay kế bên tôi nói
" Suy nghĩ gì cơ?". Tôi vừa trò chuyện với Moah bằng sóng trí não vừa đi với Ọiver đến nhà ăn của gia tộc Henry.
" Chính là suy nghĩ lúc nãy của người đó!" Moah cảm thán giống như tôi đang nói có suy nghĩ không đúng đắn vậy.
" Suy nghĩ lúc nãy à, có vấn đề gì sao? Ta thấy nó bình thường mà." Đúng vậy mà, nó không có vấn đề gì cả chỉ như một lời nhận xét thôi.
" Ký chủ người đang nghĩ xấu cho gia tộc mình đấy"
" Đính chính lại, đây là gia tộc Henry của Rosabella chứ không phải của ta! Ta không phải họ Henry."
" Lỡ sau này người nhớ lại ký ức bản thân mình thuộc họ Henry sao?" Moah tiếp tục nói
" Làm sao có thể chứ! Đây là phương tây, làn da và cả khung xương, dáng vóc, của ta không thể nào là thuộc phương tây được. Ta chỉ có thể là người phương đông thôi." Tôi đưa ra các chứng cứ, đánh giá tính khách quan cho câu hỏi của Moah
" Khẩu âm ta nói chuyện với ngươi cũng rất khác với người phương tây" Đây là một chuyện không thể nào thay đổi trừ khi tôi luyện tập thường xuyên, cho dù là vậy thì đối với người bản xử họ cũng sẽ nghe ra được tôi không phải người cùng quê của họ.
" Ký chủ, không ngờ người lại thông minh như vậy. Moah cảm thấy thích người rồi á!" Moah vừa tán thưởng tôi vừa bay xung quanh vài vòng.
Hiện giờ, tôi cảm thấy có thể nói chuyện với Moah tương đối ổn. Cho nên, chúng tôi tiếp tục các đề tài khác nhau, trò chuyện trong suốt quãng đường đi điều này đã làm giảm đi sự nhàm chán của tôi phần nào. Còn đối với Oliver bên cạnh, bà ấy vẫn đang đi sau tôi không mở miệng nói chuyện một lời nào. Do thiết lập tính cách của "Rosabella" khiêm tốn, trầm lắng nên tôi cũng không thể ngẫu nhiên mà giao tiếp với bà được tránh để Oliver nghi ngờ.
Sau vài phút trò chuyện cùng Moah, cuối cùng tôi đã đến nhà ăn của gia tộc Henry. Chưa bước vào nhưng tôi cảm nhận được không khí bên trong thật âm trầm làm sao.