Ngày hôm sau, những tia sáng chiếu vào qua khung cửa sổ, xen kẽ nhau, tia sáng xuyên vào căn phòng, mang lại một chút hơi ấp của buổi sáng… Hôm nay là một ngày nắng đẹp và hôm nay dinh thự chúng tôi tiếp đón một vị khách
" Chào buổi sáng, thưa công nương " một người tên là Eric, tự xưng mình là trợ lý của lão già nhà tôi đến gặp để nói về chuyện làm ăn.
" Chào buổi sáng, anh là trợ lý của cha tôi sao " Tôi ngồi ở phòng khách cười thân thiện với anh ta.
" Vâng, tôi đến đây là muốn đưa báo cáo doanh thu của cửa hàng lần này cho ngài công tước xem. Đồng thời mong ngài ấy tìm ra phương pháp cứu lấy cửa hàng ạ " Anh ta nói
" Vậy à, hôm nay là ngày cuối ông ấy đi công tác trở về. Anh có thể ngồi đó đợi một chút được không " tôi nói.
" Được ạ, thưa công nương " anh ta gật đầu nhẹ
" Oliver, dì giúp con chuẩn bị trà và bánh cho khách nhe "
" Vâng thưa công nương " bà ấy gật đầu và đi chuẩn bị
" Không cần đâu công nương… " anh ta xua tay nói
" Sao lại không cần, anh là khách mà " Tôi che miệng cười nói.
“Nhưng mà…” anh ta khó xử
" Không sao đâu mà, đừng ngại. Cứ coi như là nhà của anh đi nhé" tôi cười duyên với anh
" Vâng "
Sau đấy thì chúng tôi không nói gì cả. Tôi ngồi đọc sách của mình, anh ta ngồi xem lại báo cáo của mình. Một lát sau thì Oliver đến báo là người cha già của tôi cỡ 5 ngày sau mới có thể về được vì con đường ông ta đi có xảy ra sạt lỡ, nên nó đã bị chặn lại và phải đi đường vòng. Cho nên hôm nay ông ta chưa về kịp.
" Là vậy sao, ngài công tước không sao chứ " anh ta hỏi Oliver
" Ngài ấy không sao " Oliver đáp.
Sau đó anh ta đưa mắt nhìn báo cáo của mình nhưng miệng thì cứ lầm bầm
" Phải làm sao đây, làm sao đây " trạng thái bây giờ của anh ta vô cùng rối rắm.
Tôi cầm tách trà lên uống, khẽ nhếch mép cười.
" Anh Eric, không sao chứ. Tôi thấy mặt anh có vẻ hơi xanh xao " Tôi giả vờ như đang lo lắng
" Tôi…tôi không sao đâu thưa công nương, chỉ là…" ánh mắt anh ta liếc qua tờ báo cáo doanh thu trên bàn, ngập ngừng mà nói.
"Báo cáo này rất quan trọng sao " tôi hỏi
" Vâng, đã mấy ngày rồi cửa hàng vẫn luôn thô lỗ điều này làm cho những người đầu tư với ngài công tước có chút lo lắng. Lúc trước có họp và cùng bàn về phương pháp giải quyết, cuối cùng thì ngài công tước nói là sẽ đưa ra cách giải quyết ngay sau khi ông ấy đi công tác trở về. "
" Nhưng mà xem ra bây giờ khó có đáp án cho bọn họ rồi. Tôi chỉ đang đau đầu không biết phải giải thích sau với bọn họ như thế nào. " anh ta thở dài
" Nếu không chê thì có thể đưa tôi xem báo cáo được không! " Tôi cố tỏ ra có chút ngại ngùng đưa ra vấn đề này.
" Công nương từng kinh doanh sao? " anh ta hỏi
" Không có, chỉ là lúc rãnh có đọc những quyển sách kinh doanh một chút mà thôi. Để có thể thảo luật các chủ đề trong buổi tiệc trà ấy mà " Tôi nói.
" Ra vậy. Vậy công nương, người xem thử cũng được ạ " nói rồi anh ta đưa bản báo cáo cho tôi xem.
Tôi cầm lấy tờ báo cao xem qua một lượt. Nhìn các con chữ trên tờ báo cáo ấy đánh giá từng các năm, tháng, đều có xu hướng đi xuống. Mức độ thua lỗ ngày càng nhiều qua các năm được tổng kết lại trong báo cáo này.
" Chậc, đây mà là kinh doanh sao. Vào tay ông ta là hỏng hết rồi" Moah chậc lưỡi nói
" Những người dưới nắm mồ mà biết ông ta kinh doanh cửa hàng lâu năm như vậy chắc cũng đội mồ mà sống dậy luôn."
Tôi vờ như đăm chiêu suy nghĩ, sau đó nói ra cách giải quyết từ báo cáo này cho Eric nghe. Anh ta nghe xong thì cũng có chút ngờ vực, vẻ mặt anh ta nhìn tôi có chút phức tạp.
" Phương pháp của công nương rất hay. Tôi chỉ sợ là bọn họ không chấp nhận phương pháp này mà thôi " anh ta nói.
" Nếu như vậy anh cứ nói là do tôi đề xuất, cứ việc thực hiện phương pháp đó nếu có gì thua lỗ tôi- Rosabella Dennis Henry sẽ đứng ra chịu trách nhiệm cho việc này " ánh mắt tôi kiên định nói
" Vâng, vậy tôi sẽ chuyển lời lại theo phương pháp này của công nương. À, xin công nương thay ngài công tước ký vào đây giúp tôi "
Tôi làm theo lời anh ta ký tên mình vào tờ báo cáo doanh thu. Mọi chuyển xong xuôi rồi anh ta xin phép rời đi để báo cáo với những người khác. Tôi vẫy tay và chào tạm biệt anh ta.
" Ký chủ, phương pháp của chị sẽ hiệu quả chứ " Moah có chút lo lắng hỏi
" Yên tâm, bọn họ chắc chắn sẽ chấp nhận phương pháp mà chị đưa ra thôi "Tôi vân vê đường cong của ly trà trên bàn.
" Bởi vì đã có một con cừu đứng ra chịu rủi ro cho phương pháp này, bọn họ chỉ việc ngồi đó làm ngư ông đắc lợi mà thôi. Thành công và thất bại của phương pháp này bọn họ cũng không sợ bản thân mình bị thiệc thòi. "
" Tên lão già kia biết chuyện này, vậy sẽ trách chị không?"
" Có, nhưng chỉ là nhất thời thôi. Dần dần lão sẽ xem chị như công thần cho mà xem, bởi vì những kẻ kia sẽ thổi gió bên tai lão về điều này. "
" Cái bọn chúng muốn chính là tiền tài mà. Và một kẻ vô dụng thất bại như ông ta sẽ bị đám đó đá ra chiếc ghế trong hội nghị đấy. "
Tôi đưa mắt nhìn quyển sách trên bàn của mình, tên nó là ’ điều ước của tôi’ là quyển sách mà lúc trước tôi đang đọc dang dở.
Hiện tại nó đang dừng lại ở phần truyện về cô bé nông thôn với công việc chăm sóc những chú cừu, bảo vệ nó khỏi những con sói xám xấu xa ấy. Nhưng cô bé lại không biết trong bầy cừu ấy, có một kẻ đi săn đang đội lớp ngụy trang thành con mồi. Kẻ đi săn là sói hay kẻ đi săn lại là cừu đây.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ảnh Đế Hôm Nay Lại Bị Lừa2.
Luyến Ái Từ Nơi Anh3.
Sau Khi Sủng Văn Kết Thúc4.
Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi!=====================================
" Mọi chuyển chỉ mới bắt đầu mà thôi " Tôi đánh dấu phần mình đang đọc dang dở, gấp sách lại và đi lên lầu.