Đó là năm trăm năm, đối với người khác năm trăm năm đủ cho họ trưởng thành lên mức đỉnh cao trên giang hồ, tỷ như lão thiên sư.

Thế nhưng năm trăm năm qua Lục Giang Hà vẫn luôn ngủ, quả thật ngủ tới mức phát điên.

Có điều Sở Hưu cũng hiểu vì sao Địa Ma Đường không thả kẻ này ra.

Trước đó Sở Hưu đoán sai, đám người Địa Ma Đường hẳn cũng biết cách dùng Huyết Hồn Châu này, biết bên trong rốt cuộc là ai.

Chỉ có điều Địa Ma Đường không đoán được rốt cuộc Lục Giang Hà có hận Độc Cô Duy Ngã hay không, có trung thành với Côn Luân Ma Giáo hay không, cho nên bọn họ cũng không dám chắc có khống chế được vị đường chủ Huyết Ma Đường uy danh hiển hách năm trăm năm trước này; cũng không dám động tới Huyết Hồn Châu.

Sau khi hiểu chuyện này, Sở Hưu gật đầu, thu hồi Diệt Tam Liên Thành Tiễn, tự hỏi phải làm cách nào xử lý Lục Giang Hà.

Lúc này Lục Giang Hà lại thản nhiên cười nói: “Tiểu tử, mặc. dù bản tôn không biết ngươi với Độc Cô đại nhân có quan hệ gì, nhưng chỉ bằng chuyện ngươi biết Diệt Tam Liên Thành Tiễn, bản tôn cũng biết ngươi chắc chắn là trực hệ của Thánh giáo ta.

Như vậy chẳng bằng chúng ta làm một giao dịch đi? Ngươi đánh nát Huyết Hồn Châu phóng thích bản tôn, bản tôn sẽ truyền thụ công pháp bí truyền của Huyết Ma Đường là Huyết Thần Ma Công cho ngươi, chắc chắn nó sẽ giúp ngươi đứng lên đỉnh cao của giang hồ.

Hơn nữa ta có thể cảm giác được ngươi từng học Ma Huyết Đại Pháp, trước đó khi ngươi thu nạp khí huyết vào Huyết Hồn Châu cũng dùng Ma Huyết Đại Pháp.

Ha ha, thứ đó chính do bản tôn sáng tạo ra, chỉ là chút chút bên ngoài của Huyết Thần Ma Công mà thôi, chỉ dành cho những đệ tử vừa gia nhập Huyết Ma Đường tu luyện để nhanh chóng tăng cường công lực.

Sau khi ngươi học được Huyết Thần Ma Công bản đây đủ ngươi sẽ biết Ma Huyết Đại Pháp kia chỉ là rác rưởi!

Ánh mắt Lục Giang Hà lóe lên thần sắc không kịp chờ đợi, trông ngóng Sở Hưu trả lời.

Người không trải qua không biết, năm trăm năm nay hắn ngủ say tại nơi không chút sinh khí này, thậm chí còn không có người nói chuyện cùng hẳn, bị giày vò tới mức khó lòng tả nổi. Hắn đã không kịp chờ đợi chỉ muốn đi ra, tiếp tục tung hoành thiên hạ.

Khi Huyết Hồn Châu chưa tiêu hao hết lực lượng, hắn cũng có thể cảm nhận được động tĩnh bên ngoài.

Hắn biết Độc Cô Duy Ngã đã đồng quy vu tận với Ninh Huyền Cơ, cũng biết Địa Ma Đường làm phản, tòa nhà cao Côn Luân Ma Giáo đã nghiêng.

Cho nên giờ trên giang hồ ai sánh vai được với hắn? Đợi sau khi hắn khôi phục tu vi, hắn sẽ xứng danh Huyết Hải Ma Tôn.

Sở Hưu chỉ lạnh nhạt nhìn Lục Giang Hà đang kích động, chờ tới khi cơn kích động của hắn qua đi, Sở Hưu mới nói: “Vị Ma Tôn này, ngươi thấy ta giống thằng ngu lắm à?”

Lục Giang Hà cau mày nói: “Đương nhiên không giống, ngươi có ý gì?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ý ta là, nếu ta không giống thằng ngu, vậy sao ngươi lại nghĩ có chuyện tốt như vậy?

Vị Ma Tôn đại nhân này, ngươi phải hiểu rõ một việc. Giờ ngươi đã không phải đường chủ Huyết Ma Đường của Côn Luân Ma Giáo năm xưa, ngươi chỉ là một tàn hồn nho nhỏ thậm chí không ra khỏi Huyết Hồn Châu được.

Ta chỉ nhẹ nhàng động tay, ngươi sẽ tan thành tro bụi.

Cho nên giờ ngươi có tư cách gì mà nói điều kiện với ta?

Giao Huyết Thần Ma Công ra, ta có thể không giết ngươi. Nhớ cho kỹ, đây không phải giao dịch mà là mệnh lệnh!”

“Tiểu bối to gan! Ngươi muốn chết à?”

Lục Giang Hà giận tới mức gương mặt đỏ bừng, không gian tinh thần này lập tức dấy lên làn sóng máu cao tới trăm trượng. Đáng tiếc vẫn chỉ là ra vẻ mà thôi, không có tác dụng gì.

Nhưng lúc này Lục Giang Hà lại sắp tức tới phát điên.

Ngày trước hắn làm người vô cùng ngông cuồng, nhưng có tư cách ngông cuồng, cũng có thực lực ngồng cuồng.

Lúc trước trong số các đường chủ Côn Luân Ma Giáo, trong số các Ma Sứ đông đảo, địa vị của hắn gần với Tứ Đại Ma Tôn, ai dám lớn tiếng với hắn?

Thế nhưng giờ một tên tiểu bối như Sở Hưu lại dám uy hiếp tính mạng hắn, bảo hắn không tức giận sao được?

Chỉ có điều Sở Hưu nhìn làn sóng máu dữ tợn kia lại chẳng hề đổi sắc, ngược lại ngưng tụ Diệt Tam Liên Thành Tiễn một lần nữa. Lục Giang Hà thấy vậy lập tức bình tĩnh lại, vội vàng nói: “Chuyện gì cũng từ từ rồi bàn! Từ từ đã u kiện này không được, chúng ta đổi cái khác được không?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ta nói rồi, giờ ngươi không có tư cách ra điều kiện.”

Lục Giang Hà cần răng nói: “Không thì thế này, ta giao công pháp cho ngươi, thậm chí giao cả cảm ngộ trong lúc tu luyện năm xưa cho ngươi, chờ sau khi ngươi bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, ngươi cho ta ra nhé? Thế có được không?”

Thấy Diệt Tam Liên Thành Tiễn của Sở Hưu đã ngưng tụ thành mũi tên, Lục Giang Hà hét lớn: “Đợi đã đợi đã! Công pháp các thứ ta cho ngươi hết! Ta cũng không cần ngươi thả ta ra, nhưng dẫu sao ngươi cũng cho ta nhìn quang cảnh bên ngoài một chút chứ? Lão tử nhịn suốt năm trăm năm, sắp bức bối tới chết mất rồi!

Nếu chỉ chuyện cỏn con này thôi ngươi còn không đáp ứng, vậy bản tôn thà tự phá nát tàn hồn cũng không cho tiểu tử ngươi nhận được thứ gì!"

Nghe Lục Giang Hà nói vậy, Sở Hưu cũng biết có vẻ mình đã ép vị này tới cực hạn rồi, thậm chí khiến hẳn chửi tục ngay trong lúc bị uy hiếp như vậy. Nếu mình còn ép nữa không khéo hắn sẽ tự phá tàn hồn thật.

Thật ra Sở Hưu dám ép Lục Giang Hà như vậy là vì y đã nhận ra, vị này mặc dù thực lực năm xưa cực mạnh nhưng lại không phải người thấy chết không sờn.

Nếu không lúc hắn bị Độc Cô Duy Ngã phong ấn trong Huyết Hồn Châu, hắn mà ương ngạnh hơn một chút chắc đã tự phá tàn hồn, sao còn phải khổ sở đợi tới giờ?

Lục Giang Hà oán hận trừng mắt với Sở Hưu, mấy trăm năm qua đi sao giờ đám tiểu bối này khó lừa thế? Hay tiểu tử nà thật sự nhận được chân truyền của Độc Cô đại nhân, không chỉ vô cùng, ngay cách hành xử cũng cực kỳ giống với Độc Cô đại nhân, cực kỳ hung ác quyết liệt.

“Giao công pháp các thứ ra trước đã.”

Lục Giang Hà hừ lạnh một tiếng, trong biển máu nổi lên một bộ sách đỏ như máu. Sở Hưu khẽ vươn tay, bộ sách lập tức dung nhập vào trong đầu y, từng văn tự rậm rạp chằng chịt cùn: hàng loạt cảm ngộ lập tức hiện lên.

“Ngươi không sợ ta giở trò trong công pháp này à?” Lục Giang Hà đột nhiên cười lạnh một tiếng nói.

Sở Hưu nhíu mày nói: “Ngươi dám không? Nếu ta phát hiện một chút không đúng thôi ta sẽ lập tức phá hủy tàn hồn của ngươi.”

Có Thiên Tử Vọng Khí Thuật, Sở Hưu không hề lo lắng Lục Giang Hà động tay động chân vào.

Gương mặt Lục Giang Hà lập tức lộ vẻ phẫn nộ, có điều hả không dám hò hét với Sở Hưu nữa.

Tên tiểu bối này mặc dù trẻ tuổi nhưng làm việc thật hung ác quyết liệt.

“Ngươi nói ngươi muốn nhìn khung cảnh bên ngoài là muốn thông qua ta nhìn ra ngoài?”

Lục Giang Hà buồn bực gật đầu nói: “Chỉ cần ngươi mang Huyết Hồn Châu trong người, đồng thời lúc thường nuôi nấng cho Huyết Hồn Châu một chút máu tươi, đừng để lực lượng nó hao hết, ta sẽ không bị chìm vào giấc ngủ, đương nhiên thấy được chuyện bên ngoài.”

Năm trăm năm vừa rồi thiếu chút nữa khiến Lục Giang Hà phát điên.

Ngày trước hắn vốn là người tính cách ngông cuồng thích chơi trội, bảo hắn ngủ say năm trăm năm, còn khó chịu hơn giết hắn.

Sở Hưu gật đầu nói: “Chuyện này thì không vấn đề. Đúng rồi, ta còn một chuyện muốn hỏi ngươi. Rốt cuộc Độc Cô Duy Ngã là người thế nào?”

Sau khi biết liên hệ giữa bản thân và Độc Cô Duy Ngã, Sở Hưu vẫn luôn muốn hiểu thêm về Độc Cô Duy Ngã.

Nhưng đáng tiếc ngay trong nhánh Ẩn Ma cũng không có bao nhiêu tư liệu về hắn.

Dù sao năm trăm năm đã qua, thời gian quá dài, những võ giả chính tông của Côn Luân Ma Giáo đều đã chết.

Người duy nhất cùng thời với Độc Cô Duy Ngã trên giang hồ chỉ có mình lão thiên sư.

Đương nhiên Sở Hưu không thể đến tìm lão thiên sư nghe ngóng chuyện này được. Lục Giang Hà trước mắt lại là một nguồn tin không tồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play