Đối mặt với Trương Thừa Trinh, Sở Hưu vẫn bừng bừng chiến ý.

Ngày trước trong Tiểu Phàm Thiên, Trương Thừa Trịnh lấy một địch năm, bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, có thể nói là coi năm người Sở Hưu như đá kê chân.

Nhưng thật ra lúc đó Sở Hưu không vận dụng toàn lực. Khi đó y còn chưa bại lộ thân phận, không thể sử dụng một số công pháp ma đạo.

Còn hôm nay Sở Hưu đã có thể bộc lộ tất cả lực lượng, đồng thời cũng bước vào cảnh giới tông sư võ đạo. Chênh lệch giữa y và Trương Thừa Trinh đã thu nhỏ, lần này y không cho rằng mình sẽ bại.

Bất luận Trương Thừa Trinh hay Sở Hưu, thực lực bọn họ không thể dùng cách thường để tính toán. Mới giao thủ một chiêu thôi nhưng đạo quan của Viên Cát đã bị bọn họ đánh nát.

Cùng lúc này, những đạo sĩ trong đạo quan xung quanh cũng xúm lại quan sát.

Đám đạo sĩ này đều là tán tu Đạo môn tới nương tựa vào Long Hổ Sơn, đều có chút thực lực, bèn lập đạo quan dưới chân Long Hổ Sơn, chia chút tiền hương hỏa.

Chỉ cần những đạo sĩ này nghe lời, Thiên Sư Phủ cũng không quản thúc gì bọn họ. Dù sao với Thiên Sư Phủ, bọn họ cũng không thiếu chút tiền hương hỏa này.

Nếu là lúc bình thường có người tới khiêu khích, không cần Thiên Sư Phủ xuất thủ, tự bọn họ đã tranh nhau giải quyết.

Nhưng giờ biết đối phương là Sở Hưu, đám người thành tinh này không ai dám ra tay.

Trước đó khi Trương Thừa Trinh chưa tới, Sở Hưu và Trương Toàn Tông giao thủ đã gây ra động tĩnh không nhỏ, thế nhưng vẫn không ai chạy ra quan sát Mãi tới lúc Trương Thừa Trinh xuất hiện, bọn họ mới ngóc đầu ra. Có điều đám người này chỉ đứng ngoài xem trò chứ không ngu ngốc tới mức dính vào chuyện này.

Sau khi bụi mù tan đi, Sở Hưu cùng Trương Thừa Trinh đứng lặng tại chỗ, nhưng bên cạnh bọn họ đã là một khu phế tích, lấy hai người làm trung tâm, mặt đất đã rạn nứt khắp nơi, vô cùng kinh khủng.

Mọi người ở đây đều hít một hơi lạnh.

Nói thật, Trương Thừa Trinh có thực lực như vậy, bọn họ cũng chẳng thấy bất ngờ.

Điều khiến bọn họ kinh hãi là Sở Hưu cũng có thực lực như vậy, chuyện này thật sự ngoài dự liệu của đám người

Lúc này Sở Hưu đứng trong phế tích, tay cầm Thiên Ma Vũ giơ cao, quanh người bừng bừng ma diễm, lại lao tới tấn công.

Thế đao bùng nổ, mỗi đao chém ra đều mang theo tử ý cùng ma khí kinh thiên,

Thẳng Tà trong tay Trương Thừa Trinh mặc dù cũng phủ đầy tà khí nhưng thực tế lôi văn trên Thẳng Tà có năng lực trấn ma, kiếm vừa rời vỏ, ánh sấm lấp loáng, lôi đình vô tận bùng nổ. Đao kiếm tương giao, rong thời gian ngần không ngờ hai người lại liều mình giao đấu ngang tài ngang sức.

Có điều ngay lúc này, tay phải Trương Thừa Trinh xuất kiếm, tay trái lại niết ấn quyết. Ngũ Lôi Chính Pháp theo đó thi triển, hơn nữa không chỉ một luồng Ngũ Lôi Chính Pháp mà là vài chục luồng!

Lực lượng lôi đình cường đại dẫn động thiên địa, thiên địa nguyên khí trong phương viên trăm trượng đều bị rút sạch, hóa thành lôi ngục vô biên!

Đây là năng lực của Lôi Minh Kim Đan, có thể chuyển hóa bất cứ lực lượng nào của thiên địa thành uy lực của lôi đình. Hiện tại mặc dù Trương Thừa Trinh chỉ mới bước vào cảnh giới tông sư võ đạo không lâu, nhưng thực lực của hẳn đã vượt qua chín thành tông sư võ đạo.

Trương Toàn Tông ở bên cạnh quan chiến không khỏi thở dài một hơi. Quả nhiên Thừa Trinh xuất thủ vẫn rất đáng tin cậy, tên Sở Hưu kia có phách lối thế nào đi nữa lúc này chắc cũng bị giải quyết rồi chứ?

Nhưng Trương Toàn Tông vừa nghĩ xong, không ngờ lại thấy một ma ảnh như lưỡi đao sắc, toàn thân mang theo ma khí kinh thiên, trực tiếp chém tan lôi ngục vô biên kia!

Trương Thừa Trinh có Lôi Minh Kim Đan, Sở Hưu cũng có Bất Diệt Ma Đan trong người.

Từng lưỡng sét lớn đánh lên người Sở Hưu, cảm giác thật sự không dễ chịu. Thế nhưng Bất Diệt Ma Đan trong cơ thể y điên cuồng chuyến động, không chỉ hấp thu thiên địa nguyên khí thưa thớt trong không khí, mà còn trực tiếp thu nạp lực lượng lôi đình kia hóa thành ma khí hộ thể. Cho dù Sở Hưu bị đánh tới mức nội phủ vỡ nát, Bất Diệt Ma Đan vẫn có thể chuyển hóa lực lượng, nhanh chóng chữa trị.

Cho nên hiện giờ sắc mặt Sở Hưu chỉ hơi trắng đi, nhưng ma khí quanh người y lại cô đọng tới cực hạn. Một đao chém ra, phá núi lật biển, uy lực của Thất Đại Hạn trực tiếp phá tan lôi ngục vô biên kia!

Chiêu thức Phá Hải có uy lực thật sự kinh khủng, cho dù là lực lượng của Trương Thừa Trinh hiện giờ cũng không dám đấu cứng. Cho nên Trương Thừa Trình niết ấn quyết, sau lưng hiện lên thần ảnh Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn, tay niết lôi ấn. Từng lưng lôi phủ ngăn cản trước người Sở Hưu, nhưng đều bị nhát dao bá đạo tới cực điểm chém nát.

Nhưng tu vi nội lực của Trương Thừa Trinh cũng không yếu, hắn là người không có bất cứ khuyết điểm nào, chỉ dựa vào lôi phù chậm chạm chẳng chịt kia cũng có thế tiêu hao lực lượng đao chiêu, ngăn cản Sở Hưu.

Một luồng khí rồi cũng yếu đi, tới ba là kiệt.

Trương Thừa Trinh không tin Sở Hưu có thể liên tục sử dụng lực lượng cường đại như vậy.

Quả nhiên, mặc dù lôi phù chăng chịt của Trương Thừa Trinh không ngăn cản được đao chiêu Phá Hải của Sở Hưu, nhưng lại có thể không ngừng tiêu hao lực lượng của đối phương, tiêu hao tới mức mình có thể ngăn cản được.

Cách nơi đám người Sở Hưu giao thủ không xa, còn có một nhóm người cũng đang đi tới chân núi Long Hổ Sơn.

Đám người này mặc trang phục hết sức kỳ quái. Trong đó có một cô gái cưỡi trên con báo đen, thân mặc áo trắng, che mặt, chính là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo.

Còn bên cạnh nàng là vài võ giả mặc quần áo Miêu Cương đi theo, còn có Diệp Thiên Tà của Tà Cực Tông.

Chống thanh Huyết Giao Thương của mình, thật ra Diệp Thiên Tà đang rất buồn bực.

Mặc dù hắn không thích làm gây náo động gì, nhưng cũng chẳng thích đi theo một nữ nhân chạy tới chạy lui.

Chỉ có điều giờ Bái Nguyệt Giáo đã trở thành đại phái đệ nhất Ma đạo, chí ít với toàn bộ nhánh Minh Ma là vậy.

Tà Cực Tông thân là tông môn thuộc nhánh Minh Ma, bắt buộc phải nghe lệnh Bái Nguyệt Giáo.

Cho nên thời gian vừa qua, đừng nhìn các tông môn Chính đạo đều tụ tập tại Tây Sở đánh lén Bái Nguyệt Giáo, những tông môn Ma đạo nhánh Minh Ma cũng tụ tập tại Tây Sở.

Diệp Thiên Tà đi cùng thánh nữ Bái Nguyệt Giáo là mệnh lệnh của Tà Cực Tông, nói nhỏ thì là bồi dưỡng tình cảm của hai người trẻ tuổi. Tương lai Diệp Thiên Tà chấp chưởng Tà Cực Tông, thánh nữ Bái

Nguyệt Giáo cũng trưởng thành, thật sự trở thành nhân vật quan trọng trong Bái Nguyệt Giáo, quan hệ hai bên tốt đẹp cũng không có chỗ xấu gì.

Thậm chí Tà Cực Tông còn mang ý đõ khác, đó là muốn thông gia với Bái Nguyệt Giáo.

Chỉ có điều ý nghĩ này ngay tông chủ Tà Cực Tông cũng không dám nói ra ngoài. Các đời thánh nữ Bái Nguyệt Giáo không ai xuất giá được, chuyện này chẳng qua là một suy nghĩ của hẳn mà thôi.

Đi theo phía sau thánh nữ Bái Nguyệt Giáo một thời gian dài như vậy, Diệp Thiên Tà thấy cô nàng này vốn chẳng định làm việc nghiêm túc. Hắn không khỏi lẩm bẩm: “Thánh nữ đại nhân, chúng ta bỏ bao công. sức đi tìm một tên bị Nhiếp Nhân Long đuổi khỏi Bắc Yên có ý nghĩa gì cơ chứ? Còn chẳng bằng ra chiến

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play