Nghe nam tử này nói vậy, thánh nữ Bái Nguyệt Giáo không thu liễm, chỉ cười khanh khách một tiếng nói: “Đông Hoàng Thái Nhất đại nhân nói vậy sai rồi, ta đâu có bất kính với Thần Hồ, mà là chủ động dung hợp cùng Thần Hồ, cảm thụ một chút lực lượng của Thần Hồ.
Còn ta mặc y phục ra sao Đông Hoàng Thái Nhất đại nhân cũng định quản à? Mẹ ta là nữ nhân Miêu tộc, tính ra như vậy trên người ta cũng có một nửa huyết thống man di, có mặc y phục Miêu tộc cũng có gì không đúng?”
Đông Hoàng Thái Nhất còn chưa kịp trả lời, một giọng nói già nua khác đã vang lên: “Sao vậy, Đông Hoàng Thái Nhất đại nhân coi thường đám man di Miêu Cương chúng ta hay sao? Bái Nguyệt Giáo ta tọa lạc tại Miêu Cương, trong giáo ta cũng có không ít người Miêu Cương. Nếu ngươi không thích nhìn thì tới nói với giáo chủ đi, sau đừng thu người Miêu làm đệ tử nữa.
Một hướng khác, một ông lão mặc áo xám chậm rãi đi tới.
Ông lão này lưng gù, áo xám phủ đầy phù văn kỳ quái.
Gương mặt hắn cũng xăm hoa văn kỳ dị, tay căm một chiếc gậy chống bằng xương, dáng vẻ quỷ dị đáng sợ.
Ông lão này chính là Đại Tế Ti của Bái Nguyệt Giáo, là cường giả đứng trong ba hạng đầu của Bái Nguyệt Giáo.
Hân là người Miêu, lúc này nghe Đông Hoàng Thái Nhất nói vậy đương nhiên phải lên tiếng chế giễu.
Đông Hoàng Thái Nhất cau mày nói: "Gia nhập Bái Nguyệt Giáo ta đương nhiên không tính là man di Miêu Cương. Hôm nay Bái Nguyệt Giáo ta thân là đại phái đệ nhất Ma đạo, đương nhiên phải có quy củ rồi Cứ đưa những thói xấu của man di vào Bái Nguyệt Giáo ta như vậy còn ra thể thống gì nữa?”
Ngay lúc Đại Tế Tỉ định nói gì đó, Thần Hồ lại có chấn động kịch liệt truyền tới.
Ngay lập tức, Đại Tế Ti và Đông Hoàng Thái Nhất không hề đấu khẩu nữa, cùng quay đầu theo hướng đó.
Ngay cả thánh nữ Bái Nguyệt Giáo cũng rút chân khỏi Thần Hồ, đứng dậy nhìn chằm chằm theo hướng có tiếng động.
Chấn động kia càng lúc càng lớn, lực lượng như muốn xông thẳng tới chân trời, có điều tới một điểm nào đó lại bắt đầu co lại, cuối cùng dần bình tĩnh.
Cuối Thần Hồ, vách núi nứt ra, một người thanh niên mặc y phục màu xanh nhạt từ trong bước ra.
Thanh niên này tướng mạo như mới khoảng ba mươi, mặc dù cũng anh tuấn nghiêm túc, nhưng dung nhan lại không quá xuất chúng.
Điểm thật sự thu hút trên người hắn là ánh mắt, như ẩn chứa nhật nguyệt tính thần, lại có cảm giác thê lương như thuở hồng hoang,
Người này chính là Dạ Thiều Nam, giáo chủ Bái Nguyệt Giáo, được xưng là đại ma đầu đệ nhất thiên. hạ sau thời Độc Cô Duy Ngã!
Mặc dù lúc này bề ngoài của Dạ Thiều Nam không giống như lời đồn đại trên giang hồ, không phải ma đầu tuyệt thế giết người không chớp mắt, cả ngày ngâm mình trong máu tươi luyện công.
“Chúc mừng giáo chủ xuất quan, Bái Nguyệt Giáo ta thiên thu vạn tái, nhật nguyệt đồng huy!”
Đông Hoàng Thái Nhất đi tới trước nhất, khom mình hành lễ chúc mừng.
Đại Tế Ti khinh thường liếc nhìn Đông Hoàng Thái Nhất một cái, cười lạnh một tiếng.
Còn nói Miêu Cương chúng ta là man di, tên người Trung Nguyên nhà ngươi chỉ nịnh nọt là giỏi.
Đại Tế Ti có bối phận rất lớn, thậm chí còn lớn hơn cả Dạ Thiều Nam. Hắn không trắng trợn như Đông Hoàng Thái Nhất, chỉ cúi thấp thân hình còng còng của mình xuống, trầm giọng nói: “Chúc mừng giáo chủ, Bổ Thiên Tâm Kinh đã đại thành”
Dạ Thiều Nam gật nhẹ đầu, dùng giọng điệu lạnh nhạt nói: “Thiên thu vạn tái? Ngày trước Côn Luân Ma Giáo cường thịnh như vậy cũng chỉ xưng bá giang hồ được trăm năm mà thôi, đợi vạn năm sau có lẽ Bái
Nguyệt Giáo ta mới có tư cách nói lời này” Đông Hoàng Thái Nhất trầm giọng nói: “Giáo chủ khiêm tốn rồi, Côn Luân Ma Giáo làm việc quá mức bá đạo cực đoan nên mới rơi vào kết cục như vậy. Có giáo chủ đại nhân, Bái Nguyệt Giáo ta chắc chắn không như Côn Luân Ma Giáo, không phải phù dung sớm nở tối tàn!"
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo cười hì hì nói: “Giáo chủ, cứ để bọn họ nói mấy lời khen thôi, ta tặng ngài một món quà nhé. Ta tốn bao công mới lấy được đó”
Nói xong, thánh nữ Bái Nguyệt Giáo vung tay, một đóa tuyết liên được chân khí bao bọc bay về phía Dạ Thiều Nam.
Dạ Thiều Nam nhẹ nhàng giơ tay điểm lên, chân khí bùng nổ, cánh hoa tuyết liên bay lượn, hết sức mỹ lệ.
Dạ Thiều Nam lắc đầu nói: “Được rồi, không làm trò nữa. Báo tin ta đã xung quanh cho mọi người trong Bái Nguyệt Giáo, ta phải ra ngoài một chút.”
Đông Hoàng Thái Nhất ngẩn người nói: “Đi đâu?”
Dạ Thiều Nam đưa mắt nhìn sang phía tây, thản nhiên nói: "Long Hổ Sơn, Thiên Sư Phú!”
Dạ Thiều Nam vừa luyện đại thành Bổ Thiên Tâm Kinh xong đã muốn tới Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ, có là kẻ ngu cũng biết hắn định làm gì.
Đông Hoàng Thái Nhất chần chờ một chút rồi nói: “Động thủ với tông môn Chính đạo ngay bây giờ ư, làm vậy có nôn nóng quá không? Hơn nữa tuấn kiệt trẻ tuổi mà nhánh Ẩn Ma bồi dưỡng đã bại lộ thân phận, hóa ra là Sở Hưu đứng hạng đầu trên Long Hổ Bảng. Hôm nay các thế lực bên Đông Te liên thủ đang tấn công Quan Trung Hình Đường. Giáo chủ ngài động thủ vào lúc này sẽ gây ra sóng gió rất lớn, chắc chắn sẽ thu hút ánh mắt tất cả mọi người về đây. Như vậy khác nào giúp nhánh Ẩn Ma giải vây”
Dạ Thiều Nam nhìn lên không trung nói: “Nôn nóng ư? Một vạn năm quá lâu, người như ta không tính được xa như vậy, chỉ tranh một sớm một chiều.
Làm hàng xóm với lão thiên sư đã lâu nhưng chưa từng thỉnh giáo, đúng là đáng tiếc.
Còn về nhánh Ẩn Ma, không căn lo bên bọn chúng. Không có Độc Cô Duy Ngã, chúng chỉ là năm bè bảy mảng, chẳng có kết quả gì đâu.
Bái Nguyệt Giáo ta làm việc cần gì phải cố kỵ nhiều? Vô tình giúp chúng là vận may của chúng. Hại bọn chúng, chúng cũng phải che miệng mà chịu!”
Dạ Thiều Nam nói rất nhẹ nhàng, nhưng vẻ bá đạo cứng rắn trong đó còn mạnh hơn cả La Thần Quân.
Có lẽ đám người Đông Hoàng Thái Nhất còn phải cố kỵ nhánh Ẩn Ma thế này thế kia, nhưng thực tế Dạ Thiều Nam đã không để nhánh Ẩn Ma trong mắt.
Chuyện ta muốn làm thì ta làm, căn gì lo tới kẻ khác. Giúp chúng cũng được, hại chúng chả sao, đối với Dạ Thiều Nam chuyện này không quan trọng.
Nói xong, thân hình Dạ Thiều Nam bay lên, chốc lát đã không còn tăm hơi.
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo nhíu mày, huýt sáo một tiếng: “Giáo chủ đại nhân thật bá đạo”
Đông Hoàng Thái Nhất liếc nhìn nàng một cái, cau mày nói: “Hình tượng hình tượng, chú ý hình tượng. Dẫu sao ngươi cũng là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo ta, bị người ta thấy cái bộ dáng này thì còn ra thể thống gì nữa?"
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo chỉ cười khẽ hai tiếng, không buồn để ý tới Đông Hoàng Thái Nhất, trực tiếp quay người bỏ đi.
Trong Bái Nguyệt Giáo mặc dù thực lực thánh nữ Bái Nguyệt Giáo kém xa tít tắp Đông Hoàng Thái Nhất đứng đầu Cửu Đại Thần Vu Tế, nhưng địa vị hai bên lại là bình đẳng. Thậm chí thánh nữ còn cao hơn Cửu Đại Thần Vu Tế nửa bậc.
Hơn nữa các đời thánh nữ Bái Nguyệt Giáo không phải dùng việc khổ tu để tăng cường thực lực. Giờ thánh nữ Bái Nguyệt Giáo còn chưa có thực lực bằng Đông Hoàng Thái Nhất, nhưng ngày sao ra sao, không nói trước được.
Đông Hoàng Thái Nhất sắc mặt đen kịt, quay sang Đại Tế Ti nói: “Ngươi nhìn nàng xem, còn ra thể thống gì nữa?”
Đại Tế Ti cười hắc hắc nói: “Chúng ta đều là man di Miêu Cương, tự do tự tại quen rồi, đương nhiên không có quy củ. Chỉ có đám người Trung Nguyên các ngươi lắm quy củ linh ta linh tỉnh”
Nói xong Đại Tế Ti quay người bỏ đi.
Đông Hoàng Thái Nhất hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục dây dưa trong chuyện nhỏ này nữa mà quay đi tìm người công bố tin tức Dạ Thiều Nam đã xuất quan.
Trong Bái Nguyệt Giáo, khi Đỗ Quảng Trọng bế quan, hẳn là người tạm thời quản lý Bái Nguyệt Giáo.
Thánh nữ cả thâm niên thực lực đều quá thấp, không lo được những chuyện chỉ tiết. Đại Tế Ti cả ngày trốn trong phòng nghiên cứu mấy thứ linh tinh kỳ quái, chỉ có Đông Hoàng Thái Nhất phải ra mặt quản lý Bái Nguyệt Giáo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT