Ngày trước Trương Thừa Trinh lấy một địch năm, ngưng tụ Lôi Minh Kim Đan, đã đủ khiến người trong giang hồ kinh ngạc.
Còn hôm nay Sở Hưu cũng lấy một địch năm có điều bốn trong đó là tông sư võ đạo, chiến tích càng thêm kinh khủng.
Quan trọng nhất là cuối cùng Sở Hưu chống đỡ lại đòn tấn công của La Thần Quân, cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của Thiên Môn, bước vào cảnh giới Võ Đạo Chân Đan. Chuyện này càng kinh người
Gòn lúc này trạng thái của Sở Hưu càng kỳ dị.
Mặc dù đan điền của y ngưng tụ thành Bất Diệt Ma Đan, nhưng vẫn là một cái lỗ lớn. Lúc này được ma khí tu bố, cái lỗ kia dùng tốc độ mắt thường thấy được bắt đầu khép lại, quả thật thần dị.
Nhưng phía đối diện, La Thần Quân lại cực kỳ phẫn nộ.
Trong mắt hắn, Quan Tư Vũ là con sâu cái kiến, là con sâu cái kiến khá cường tráng. Còn Sở Hưu cũng là con sâu cái kiến, nhưng là con sâu cái kiến rất yếu.
Thế nhưng giờ hạng sâu kiến này lại dám chống lại hắn, dám lợi dụng hản, chuyện này không thể tha thứ được.
Ngay lúc La Thần Quân định dùng thêm chút sức triệt để xoá bỏ tên sâu kiến Sở Hưu, y lại đột nhiên cười lớn một tiếng.
“Ha ha”
Âm thanh này như Sở Hưu phát ra, lại như không phải do Sở Hưu phát ra, thậm chí lúc này bản thân Sở Hưu cũng nằm trong trạng thái hỗn loạn.
Sau khi Bất Diệt Ma Đan ngưng tụ thành công, trong đầu Sở Hưu vô cùng hỗn loạn.
Dường như y đi tới một nơi, bốn phía đều hết mơ hồ hỗn độn. Mặc dù nhìn ra khắp nơi vô biên vô hạn nhưng lại cho Sở Hưu một cảm giác, nơi này không lớn, chỉ là một ngục giam.
Hơn nữa Sở Hưu còn có một cảm giác khác, đó là có người đang nhìn y!
Có người đang nấp trong hỗn độn vô biên vô tận kia, dùng một ánh mắt kỳ dị không thể tả bãng lời nhìn y!
Cảm giác này hết sức kinh khủng, hơn nữa bản thân Sở Hưu cũng nghe được tiếng cười 'ha ha' kia.
Mặc dù y không thấy được thân thể mình, nhưng y vẫn cảm nhận được hành động và sự tõn tại của thân thể.
Tiếng cười ha ha này đúng là do y phát ra, nhưng âm điệu ngữ khí lại hoàn toàn khác với y lúc bình thường.
Hơn nữa trong âm thanh đó còn ẩn chứa một loại ý cảnh kỳ lạ.
Nếu nói La Thần Quân coi những người khác ở đây là con sâu cái kiến, vậy âm thanh này tạo cảm giác là: các vị đang ở đây đều là rác rưởi, ngay cả La Thần Quân ngươi, thậm chí còn không bãng con sâu cái kiến!
Mặc dù có đôi lúc Sở Hưu rất cuồng vọng, nhưng y có cuồng vọng bằng trời cũng không dám dùng giọng điệu đó nói năng với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như La Thần Quân.
Trên thực tế, trước đó Sở Hưu đã có kế hoạch. Y lợi dụng La Thần Quân đột phá cảnh giới Võ Đạo Chân Đan, hoàn thành bảy bảy bốn mươi chín lần đúc lại, Bất Diệt Ma Đan sẽ lại ngưng tụ. Ngay khi ngưng tụ nó sẽ bộc phát ra một lực lượng cực hạn, chỉ có một chớp mắt ngắn ngủi nhưng Sở Hưu lại có thể mượn nhờ lực lượng này bỏ trốn.
Trận chiến với võ lâm Chính đạo này y đã thắng, cho nên có trốn cũng chẳng sao. Còn sự xuất hiện của La Thần Quân chỉ là một bất ngờ.
Võ giả Thiên Môn ra ngoài chỉ có thời hạn. Chỉ cần y trốn được, vậy La Thần Quân cũng không có thời gian đuổi giết y.
Còn lần sau La Thần Quân ra khỏi Thiên Môn có tới tìm y hay không, Sở Hưu lại chẳng hề lo lắng.
Không khéo lúc đó đã tới phiên Sở Hưu nhìn La Thần Quân như con sâu cái kiến.
Kế hoạch không có vấn đề, ai mà ngờ sau khi Bất Diệt Ma Đan ngưng tụ, Sở Hưu thật sự cảm nhận được lực lượng cường đại đó, thế nhưng tỉnh thần y lại chìm vào hỗn độn, căn bản không cách nào khống chế cơ thể. Cuối cùng lực lượng đó chỉ tu bổ nơi y bị thương, hoàn toàn không phát huy ra tác dụng vốn có.
Nhưng ngay lúc này, La Thần Quân nghe được âm thanh đó, hắn không phẫn nộ mà là nghỉ hoặc.
Nghĩ hoặc vì sao một tên sâu kiến như vậy lại dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với mình.
Lúc này Sở Hưu lại nhẹ nhàng nâng Thiên Ma Vũ lên, bày ra thức mở đầu của Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm. Hành động đó rất giống với chiêu đao của Sở Hưu, nói chính xác hơn là chiêu đao trước của Sở Hưu giống với chiêu đao này.
Chỉ là một thức mở đầu nhẹ nhàng, không có chút lực lượng nào lan tràn ra ngoài; nhưng trong mắt La Thần Quân, trong thân thể Sở Hưu như có một cái bóng khác đang nhắm vào hẳn, dường như khi đao kia chém xuống, nó sẽ xuất hiện trước mắt hắn!
La Thần Quân đột nhiên nghĩ ra điều gì, ánh mắt hắn không ngờ còn lộ vẻ hoảng sợt
Vẻ hoảng sợ này không ai phát hiện, thậm chí không ai tin nổi vị cường giả La Thần Quân vừa ra trận đã lập tức giết chết Quan Tư Vũ, mang khí thế bễ nghễ chúng sinh này còn biết sợ hãi!
Nhưng thực tế đúng là hắn sợ, sợ tới mức thân hình lập tức hành động, bộc phát tốc độ tới cực hạn, thân hình chỉ chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.
Thậm chí sau khi hắn đi được một hơi thở, trong không khí mới vang lên tiếng nổ do tốc độ vượt qua tốc độ âm thanh.
Tinh thần lực của Sở Hưu rời khỏi không gian hỗn độn, hoàn toàn khống chế thân thể bản thân. Nhưng y lại cầm đao nhìn hai tay mình, ánh mắt lộ vẻ mờ mịt.
Đột phá Võ Đạo Chân Đan, ngưng tụ Bất Diệt Ma Đan, tất cả hưng phấn đều bị cảm giác mê man che phủ. Y không hiểu rốt cuộc vừa rồi có chuyện gì xảy ra.
Sở Hưu đã đọc rất nhiều điển tịch liên quan tới đột phá Võ Đạo Chân Đan. Oó của Quan Trung Hình Đường, có của nhánh Ẩn Ma, nhưng không điển tịch nào nói sau khi đột phá cảnh giới Võ Đạo Chân Đan sẽ bị như y. Chuyện này hết sức kỳ quái, Sở Hưu dám cam đoan thân thể của mình chắc chắn có vấn đề.
Đây không phải lần đầu tiên, lúc trước khi y phát hiện trí nhớ kiếp trước của mình không ngừng hóa thành mơ hồ, y đã cảm thấy không đúng. Còn lần này thậm chí y nghĩ ngờ, liệu có phải trong thân thể mình còn có thứ khác hay không?
Sở Hưu đứng đó mê man, bên dưới lại chẳng đánh tiếp nổi.
La Thần Quân ngông nghênh bá đạo xuất hiện, thế nhưng không hiếu sao giờ lại bỏ chạy, đúng là không khác gì tên tâm thần. Rốt cuộc hẳn đến làm gì? Đến giúp Sở Hưu ngưng tụ Bất Diệt Ma Đan hay sao?
Bọn họ không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhưng trận chiến này bọn họ đã bại!
Lạc Cửu Niên cùng Thẩm Bạch bỏ mạng, Si Kiến Trình Đình Sơn trọng thương. Trong số những người vây công Sở Hưu, chỉ mình Vương Song Quân thức thời, trốn được trước.
Mạc Thiên Lâm cười khổ nói với lão tổ Mạc gia Mạc Thành Danh: “Lão tổ, ta đã nói rồi mà, Sở huynh sẽ thẳng. Giờ Mạc gia ta đã không còn cơ hội đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì thôi, thậm chí muốn dệt hoa trên gấm cũng chẳng kịp nữa rồi”
Mạc Thành Danh nhíu mày, trận chiến này quả thật khó hiểu, ai mà ngờ đã đến nước này rồi Sở Hưu còn lật bàn được?
Phương Thất Thiếu cũng nháy mắt nhướn mày với Bạch Tiềm nói: “Ta đã nói gì nào? Trực giác của ta luôn rất chuẩn, giờ thủ tọa tin rồi chứ?”
Bạch Tiềm sắc mặt âm trầm, Sở Hưu dẫu sao cũng có thù oán với Kiếm Vương Thành. Sở Hưu thắng chẳng phải chuyện tốt lành gì với Kiếm Vương Thành.
Hơn nữa Phương Thất Thiếu là người thừa kế của Kiếm Vương Thành, Bạch Tiềm thật sự không muốn Phương Thất Thiếu tiếp xúc quá gần với Sở Hưu,
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT