Sở Hưu đoán không sai. Nhiếp Đông Lưu cuối cùng cũng không ra tay với y, hắn nhìn nhìn Sở Hưu thản nhiên nói: “Sở huynh, hai ta mặc dù vì hiểu lầm mà không thể trở thành bằng hữu, nhưng ta cũng không muốn ngươi rơi vào ma đạo.
Trong giang hồ Bắc Yên, Tụ Nghĩa Trang chúng ta vẫn luôn tuân theo một nguyên tắc, đó chính là trừ gian diệt ác. Sở huynh, ta hy vọng ngươi đừng quên câu này!”
Ý tứ trong lời nói của Nhiếp Đông Lưu rất rõ ràng, trước mắt hắn sẽ không động tới Sở Hưu, nhưng nếu Sở Hưu có cớ gì rơi vào tay hắn, vậy Nhiếp Đông Lưu cũng chẳng để ý dùng lực lượng của Tụ Nghĩa Trang để trừ gian diệt ác. Về phần hiện tại ư, vẫn là chờ bảo bối trong Lữ Dương Sơn xuất thế, chuyện này quan trọng hơn.
Sau khi đánh một trận, Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên cũng được đứng quanh khe hở như ý nguyện, xem như vị trí tốt nhất, ít nhất cũng gần với vị trí của các võ giả đại phái.
Đến hôm sau, khe hở mặc dù lớn hơn một chút nhưng mọi người không đợi được chí bảo xuất thế, ngược lại đợi được một kẻ không thể tưởng tượng nổi.
Hơn mười võ giả tách đám người ra chạy lên đỉnh núi, dẫn đầu là một công tử trẻ tuổi dung mạo anh tuấn, lúc nào cũng giữ vẻ ngạo mạn, hắn mặc một bộ áo gấm, khoác thêm áo lông chồn màu bạc, vẻ ngoài cực kỳ lộng lẫy.
Hơn nữa những thủ hạ dưới trướng hắn cũng mặc quần áo dày, thân hình cao lớn, diện mạo thô kệch, vừa nhìn là biết không phải người Yến Đông.
Thấy đám người này tới đây, xung quanh lập tức vang lên tiếng bàn tán, Sở Hưu cũng biết đối phương là ai, những kẻ này là người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng là đại phái của Bắc Yên, đứng hàng Thất Tông Bát Phái, chính là một trong Bát Phái.
Có điều Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành nằm tại phía bắc đất Liêu Đông, nơi đó quanh năm bao bọc trong băng tuyết, chỉ ngày hè mới có chút cảm giác ấm áp, cho nên rất ít người ở, thậm chí ngay Yến Quốc cũng không phái bao quân đội tới đóng quân tại đó.
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành xây dựng trên vùng đất hoang vu như vậy, võ đạo tôi luyện cơ thể dưới cái lạnh cực hạn như vậy nên cũng cực kỳ cường hãn. Cho nên luận theo lực ảnh hưởng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không thể sánh nổi với Tụ Nghĩa Trang, nhưng luận theo thực lực võ đạo, nói không hề khoa trương, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành thậm chí có thể áp đảo Tụ Nghĩa Trang.
Người cầm đầu trước mắt chính là đại công tử của dòng họ Bạch tại Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Bích Huyết Hàn Thương Bạch Vô Kỵ, đứng thứ mười tám trên Long Hổ Bảng.
Đừng nhìn tên Bạch Vô Kỵ này ăn mặc như một công tử ăn chơi, từ nhỏ hắn đã tu luyện trong hoàn cảnh cực kỳ ác liệt tại Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, mười ba tuổi đã khiêng theo một cây Tấn Thiết Thương cao hơn người mình, mang theo một bình Kim Sang Dược, một thân một mình tiến vào trong rừng sâu Liêu Đông tu hành, săn giết sói tuyết gấu ngựa. Hai năm sau bước vào Ngưng Huyết cảnh mới trở về Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, đồng thời kéo theo một đống da gấu da sói cho các đệ đệ muội muội của mình mỗi người làm một cái áo khoác.
Đừng nhìn xếp hạng của Bạch Vô Kỵ trên Long Hổ Bảng thấp hơn Nhiếp Đông Lưu rất nhiều. Nhiếp Đông Lưu có thể xếp hạng cao như vậy đa phần là vì thanh danh hắn trên giang hồ rất lớn, làm được những chuyện đủ lớn. Thật ra luận thực lực chưa chắc hắn đã thắng được Bạch Vô Kỵ.
Mà lúc này Nhiếp Đông Lưu thấy Bạch Vô Kỵ xuất hiện, trong mắt cũng lộ vẻ dè chừng.
Vốn lần này tin tức Lữ Dương Sơn có trọng bảo xuất thế cũng không tạo thành động tĩnh quá lớn, cho nên không khiến quá nhiều người chú ý. Đại đa số những người tới đây tranh đoạt bảo vật đều là thế lực xung quanh Lâm Trung Quận.
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cách đất Liêu Đông xa như vậy, qua lại một chuyến cũng mất hơn tháng, cho dù bọn họ nhận được tin ngay từ đầu cũng chẳng thể tới đây nhanh như vậy được.
Trước khi Bạch Vô Kỵ tới đây, Nhiếp Đông Lưu cùng thủ hạ của hắn chính là những kẻ thực lực mạnh nhất, khả năng đoạt được bảo vật cũng lớn nhất.
Nhưng giờ thêm vào một Bạch Vô Kỵ, hắn lại không nắm chắc như trước nữa.
Trong lòng tuy nghĩ vậy nhưng Nhiếp Đông Lưu vẫn đi qua chắp tay với Bạch Vô Kỵ nói: “Bạch huynh, sao ngươi lại tới Lâm Trung Quận này? Nghe nói mấy năm nay ngươi dành phần lớn thời gian tu luyện tại Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, rảnh rỗi mới đi săn, không tới Tụ Nghĩa Trang ta uống rượu, thế là không được nhé.”
Gương mặt Bạch Vô Kỵ vẫn giữ nguyên vẻ lười biếng như trước, hắn chỉ tùy ý chắp tay với Nhiếp Đông Lưu rồi nói: “Phụng mệnh gia phụ tới Đông Tề một chuyến, vừa hay nghe bên này có bảo vật xuất thế bèn tới xem thử.
Có điều Nhiếp huynh, ngươi nói không tới gặp ngươi là không thực tế rồi. Ai mà không biết Nhiếp thiếu trang chủ ngươi là quý nhân bận nhiều việc, ta tới ngươi lấy đâu ra thời gian rảnh mà chiêu đãi?
Hơn nữa sao ta cảm thấy ta đến đây Nhiếp huynh ngươi có vẻ không vui nhỉ?”
Bạch Vô Kỵ liếc mắt nhìn Nhiếp Đông Lưu, cùng là tuấn kiệt đất Bắc Yên, hắn cũng quen biết Nhiếp Đông Lưu đã lâu, nhưng hắn không quen nhìn loại vờ vịt dối trá như Nhiếp Đông Lưu.
Thấy ai ngứa mắt thì đánh, thấy đồ tốt thì cướp, hắn không giả dối như Nhiếp Đông Lưu, hành xử tương đối đơn giản thô bạo.
Cử chỉ của y không khác lắm so với tác phong của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Trong Thất Tông Bát Phái có chính có tà, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không tính là ma đạo nhưng cũng tuyệt đối không phải chính đạo, dù sao tác phong bá đạo này cũng bị không ít người trong giang hồ lên án.
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu khiến Bạch Vô Kỵ khó chịu với Nhiếp Đông Lưu là vì xếp hạng trên Long Hổ Bảng.
Xếp hạng của hắn trên Long Hổ Bảng đều là dùng thương bạc trên tay hắn đánh ra. Nhiếp Đông Lưu kia là thứ gì? Chỉ giỏi tính toán mà thôi, lấy trận chiến thành danh của hắn làm ví dụ, dùng hơn trăm người tiêu diệt vài ngàn người của Hắc Vân Thập Bát Trại, nhưng trên thực tế những kẻ liều chết mất mạng đều là kẻ khác, đại đa số thời điểm Nhiếp Đông Lưu hắn chỉ trốn trong bóng tối tính tính toán toán, mãi tới giai đoạn cuối cùng mới ra tay. Bạch Vô Kỵ coi thường nhất chính là loại người này.
Những võ giả thế lực lớn vốn dựa vào Nhiếp Đông Lưu nhìn chằm chằm vào Bạch Vô Kỵ, lại nhìn sang Nhiếp Đông Lưu đôi chút, không dám nhiều lời.
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng là đại phái Bắc Yên, mặc dù không ở đất Liêu Đông nhưng bọn họ đều không dám trêu chọc.
Giờ hai bên có vẻ đang căng thẳng, bọn họ càng không dám xen vào.
Có điều lúc này Bạch Vô Kỵ cảm giác được bên phía Nhiếp Đông Lưu có người đang nhìn mình, trực tiếp trợn mắt nhìn lại, đôi mắt vốn lười biếng lóe lên ánh sáng lạnh khiến người ta kinh ngạc run sợ.
“Tiểu tử, ngươi nhìn cái gì?”
Kẻ bị Bạch Vô Kỵ trừng mắt suýt nữa phát khóc, hắn thật sự không muốn xen vào việc của Nhiếp Đông Lưu và Bạch Vô Kỵ, kết quả bản thân đã không nói một lời sao vẫn bị liên lụy?
Nhiếp Đông Lưu ngăn trước người Bạch Vô Kỵ, thản nhiên nói: “Bạch huynh, các ngươi đừng dọa hắn, công pháp bí truyền của Bạch gia các ngươi Băng Phách Thần Mục luyện tới đại thành nghe nói có thể đóng băng cả nguyên thần, một võ giả vừa tới Tiên Thiên như hắn làm sao chịu nổi.”
Bạch Vô Kỵ bật cười nói: “Đã bắt đầu che chở cho thủ hạ của ngươi rồi à? Yên tâm đi, Băng Phách Thần Mục của ta còn chưa tới tiểu thành, không làm ngươi bị thương được đâu.”
Nhiếp Đông Lưu nhíu mày một cái nói: “Bên cạnh Nhiếp Đông Lưu ta không có thủ hạ, những người này đều là huynh đệ bằng hữu của ta.”
Bạch Vô Kỵ khoát tay áo nói: “Đủ rồi, đừng chơi trò giả dối kia trước mặt ta nữa, tránh ra cho ta một chỗ, lần đoạt bảo này ta cũng muốn nhúng tay vào.
Mấy năm nay bản công tử không mấy may mắn, không ngờ ra ngoài làm việc lại gặp bảo bối xuất thế như vậy, chẳng lẽ sắp đổi vận rồi?
Đương nhiên Nhiếp Đông Lưu ngươi coi như xui rồi, vốn nơi này thực lực ngươi mạnh nhất, giờ ta tới chưa chắc ngươi đã giành được với ta. Ha ha ha!”
Ánh mắt Nhiếp Đông Lưu lóe sáng nói: “Trước giờ ta chưa từng cảm thấy thực lực của ta là mạnh nhất, bên kia còn hai tuấn kiệt trẻ tuổi xuất thân tán tu, thực lực cũng khá bất phàm, dễ dàng giết chết võ giả cùng giai. Vừa rồi ngay cả ta còn phải nhượng bộ.
Đợi lát nữa thật sự tranh đoạt, hai vị đó cũng là cường địch. Giờ thêm Bạch huynh cũng chẳng nhiều mà bớt đi Bạch huynh cũng chẳng ít.”
Bạch Vô Kỵ nhìn theo ánh mắt Nhiếp Đông Lưu vừa hay thấy hai người Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên đang đứng đó, ánh mắt lóe lên sắc lạ.
Bạch Vô Kỵ cười lạnh hai tiếng không mấy rõ ràng, rỉ tại một hạ nhân nói vài câu rồi mới cười lạnh với Nhiếp Đông Lưu: “Nhiều người càng tốt, nhiều người càng náo nhiệt, nếu không đánh không giết đã đoạt được bảo vật, vậy thì chán quá.”
Sau khi nói xong Bạch Vô Kỵ đứng sang một bên, không còn tâm tư chơi trò lá mặt lá trái với Nhiếp Đông Lưu nữa.
Một lát sau một hạ nhân bước ra từ đám người, thuật lại mọi chuyện trên Lữ Dương Sơn lại cho Bạch Vô Kỵ, khiến hắn cười lạnh không thôi.
Mặc dù hắn làm việc đơn giản nhưng không nghĩa là đầu óc cũng đơn giản. Giờ hắn cho người nghe ngóng một chút, quả nhiên là vậy. Nhiếp Đông Lưu chịu thiệt trong tay hai người kia, vậy mấy lời hắn vừa nói quả nhiên là đang kích bản thân tới gây sự với hai người kia.
Có điều Nhiếp Đông Lưu vẫn có nửa câu nói thật, thực lực hai người kia quả thật rất mạnh, chém giết võ giả cùng giai như chém rau thái dưa.
Nếu là lúc bình thường, Bạch Vô Kỵ vốn hiếu chiến đương nhiên sẽ rất hứng thú với đối phương. Nhưng hiện giờ ư, hắn càng tò mò không biết bảo vật trong Lữ Dương Sơn này rốt cuộc là gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT