Sở Hưu nhẹ nhàng thốt lên câu này, lập tức khiến đám người run rẩy, chỉ thẳng vào một người trẻ tuổi.

Nhìn người trẻ tuổi đang run rẩy kia, Sở Hưu thản nhiên nói: “Yên tâm đi, ta không giết ngươi. Sinh tử của ngươi do cha ngươi quyết định. Giờ ngươi viết thứ cho lão cha nhà ngươi đi, bảo cha ngươi về Yến Đông một chuyến. Chỉ cần cha ngươi lựa chọn chính xác, ngươi có thể không chết.”

Nhìn người trẻ tuổi không ngừng run rẩy viết thư kia, Hà Triển cùng Lâm Mộc Thông liếc mắt nhìn nhau, mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi ư? Có vẻ như thật sự chỉ đơn giản như vậy.

Miêu Xuân Mậu lúc này còn đang ở Liêu Đông Quận, có điều hắn muốn về Yến Đông cũng rất đơn giản.

Bành Hổ dẫn theo người Kỳ Liên Trại chia nhỏ ra, mặc dù liên minh Tụ Nghĩa Trang vẫn đang truy lùng bọn họ, có điều đám người Bành Hổ cố gắng ẩn giấu hành tung, Tụ Nghĩa Trang cũng khó lòng tìm được.

So với những thế gia khác mang đại lượng nhân thủ gia nhập liên minh, thực lực Miêu gia quá yếu cho nên chỉ mình Miêu Xuân Mậu tới gia nhập liên minh Tụ Nghĩa Trang. Tiến hành truy bắt như vậy, hắn chỉ có một mình, hiệu quả rất có hạn, cho nên lúc này Miêu Xuân Mậu rất thoải mái.

Sau khi nhận được tin của người nhà, Miêu Xuân Mậu cũng không cảm thấy có gì khác thường. Hắn còn tưởng là người Miêu gia đã chuẩn bị di chuyển tới Liêu Đông Quận xong.

Cho nên Miêu Xuân Mậu trực tiếp trở lại Miêu gia. Tới lúc hắn trước cửa Miêu gia mới cảm thấy không đúng.

Miêu Xuân Mậu giờ là trụ cột của toàn bộ Miêu gia. Hắn trở về dẫu sao cũng phải có người Miêu gia ra nghênh đón chứ, sao lại không thấy một bóng người như vậy?

Có điều Miêu Xuân Mậu vẫn vô thức đẩy cửa Miêu gia bước vào. Đập vào mắt hắn là một đám người Miêu gia tuy không bị trói như sắc mặt trắng bệch cùng với Sở Hưu đã chuyển một ghế ra ngồi giữa đám người!

Phản ứng đầu tiên của Miêu Xuân Mậu là định bỏ. chạy.

Có điều không đợi hắn kịp hành động, Sở Hưu đã thản nhiên nói: “Ngươi chạy, ta sẽ giết cả nhà nhà ngươi. Ngươi lưu lại còn chút hy vọng sống.”

Động tác của Miêu Xuân Mậu cứng đờ. Hắn quay người đóng cửa lại, hạ giọng phẫn nộ quát lên với Sở Hưu: “Các ngươi là người Kỳ Liên Trại? Họa không lan tới người nhà, Kỳ Liên Trại các ngươi không để ý tới quy củ giang hồ, thật sự không quan tâm tới điều gì nữa sao?”

Miêu gia trước kia làm việc khá kín tiếng ẩn nhãn, ngoại trừ Kỳ Liên Trại, Miêu Xuân Mậu thật sự không nghĩ ra ai làm chuyện như vậy. Hơn nữa Miêu Xuân Mậu cũng không ngờ Kỳ Liên Trại lại làm ra chuyện như vậy.

Không phải Miêu Xuân Mậu đơn thuần mà do Kỳ Liên Trại khi còn trong Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, đối tượng cướp bóc của bọn họ cũng là đội buôn của đại phái và triều đình. Chuyện bỉ ổi như dùng người nhà uy hiếp thế này, Kỳ Liên Trại quả thật chưa từng làm.

Hơn nữa Miêu gia vô thức cho rằng Kỳ Liên Trại cho dù có muốn trả thù cũng phải trả thù Tụ Nghĩa Trang. Một Miêu gia nho nhỏ của mình sao lại bị đối phương để ý tới được?

Sở Hưu thản nhiên nói: “Quy củ giang hồ? Kỳ Liên Trại đã sắp bị liên minh Tụ Nghĩa Trang ép chết rồi, sao phải đếm xỉa tới quy củ giang hồ gì gì chứ?

Trên giang hồ trước nay đâu có đạo lý gì ngươi có thể diệt cả nhà nhà ta mầt lại không thể giết cả nhà nhà ngươi?”

Gương mặt Miêu Xuân Mậu lộ vẻ khổ sở, chán nản nói: “Chư vị, Miêu Xuân Mậu ta nhận thua. Muốn đánh muốn giết tùy ngươi. Có điều xin lưu lại cho Miêu gia ta chút huyết mạch.

Hơn nữa cho dù các ngươi trảm thảo trừ căn diệt bỏ. Miêu gia ta, ngoại trừ trút giận ra cũng không có ý nghĩa gì lớn. Là Tụ Nghĩa Trang muốn diệt các ngươi chứ không phải là Miêu gia ta. Cho dù ta có chết kết quả cũng chẳng khác gì.”

Nếu Miêu Xuân Mậu là kẻ nhẫn tâm, hẳn có thể trốn thẳng một mạch, sau đó tới nói chuyện này cho Nhiếp. Nhân Long, đồng thời khóc lóc kể lể mình vì liên minh đã cống hiến lớn như vậy thế nhưng lại bị liên lụy tới mức cả nhà bị giết, vân vân.

Bất kể Nhiếp Nhân Long có phải ngụy quân tử hay không, cho dù chỉ vì thanh danh của mình, hắn cũng phải cẩn thận đối đãi với vị Miêu Xuân Mậu hy sinh quá nhiều vì liên minh này.

Chỉ tiếc Miêu Xuân Mậu không phải kẻ nhẫn tâm, hắn không bỏ được gia tộc của mình, không bỏ được già trẻ lớn bé trong nhà mình.

Sở Hưu thản nhiên nói: “Đương nhiên ta biết giết mình ngươi hay giết cả nhà nhà ngươi đều không giải quyết được vấn đề gì. Nếu không ngươi tưởng mình còn sống đứng đó được chắc?

Giờ ta cho ngươi một cơ hội, một cơ hội có thể không chết.”

“Cơ hội gì?” Miêu Xuân Mậu hỏi.

Sở Hưu híp mắt nói: “Đơn giản thôi, đứng về phía ta, mai phục Tụ Nghĩa Trang,. Ta bảo ngươi làm cái gì thì ngươi làm theo là được.”

Miêu Xuân Mậu sắc mặt biến đổi, vội vàng nói: “Ngươi làm vậy là để ta chịu chết. Huống hồ nếu ta thật sự làm nội ứng, vậy tương đương với đắc bộ với toàn bộ liên minh Tụ Nghĩa Trang. Khắp đất Bắc Yên không còn chỗ dung thân cho taf

Miêu Xuân Mậu cũng coi như kẻ lão luyện trong võ lâm Yến Đông. Hắn cũng tận mắt chứng kiến Tụ Nghĩa Trang quật khởi ra sao, cho nên Nhiếp Nhân Long là người ra sao, thật ra Miêu Xuân Mậu hiểu rất rõ.

Nếu mình phản bội hắn, vậy kết cục của mình chắc chắn sẽ hết sức thê thảm.

Sở Hưu lạnh lùng nói: “Bắc Yên không còn đất dung thân, vậy tới Đông Tề, tới Tây Sở. Sao nào, thiên hạ rộng lớn như vậy chẳng lẽ còn không chứa nổi ngươi hay sao?

Đây là câu hỏi chỉ có một lựa chọn. Ngươi không có cơ hội lựa chọn. Đi làm nội ứng ngươi có thể sẽ chết, người nhà của ngươi có thể sống.

Không làm, ta tiễn cả ngươi cùng người nhà lên đường. Rốt cuộc chọn bên nào, chắc ngươi cũng tự hiểu?”

Mồ hôi lạnh úa ra trên trán Miêu Xuân Mậu, cuối cùng hắn chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.

Đáp ứng, sau này sẽ chết. Không đáp ứng, chết ngay bây giờ. Cho nên lựa chọn ra sao, rất đơn giản.

Sở Hưu đứng dậy nói: “Đừng vọng tưởng nói chuyện này cho Nhiếp Nhân Long để hắn tới cứu viện người nhà của ngươi. Ta sẽ sắp xếp để người ở lại tại đây. Một khi mọi chuyện có biến, chí ít họ cũng có thể đồng quy vu tận với Miêu gia các ngươi. Giết người dẫu sao cũng nhanh hơn cứu người, cho dù đối phương là tông sư võ đạo cũng vậy.

Huống hồ tiếp đó nhiệm vụ ta giao cho ngươi cũng không khó. Ngươi chỉ cần âm thầm dùng ngôn ngữ lơ đãng xúi giục đám người võ lâm Yến Đông tới vùng Cực. Bắc là được. Tốt nhất là xung đột với thế lực võ lâm Cực. Bắc vào. Nhớ kỹ, xung đột càng lớn càng tốt!”

Miêu Xuân Mậu không phải kẻ ngốc, hắn lập tức nhận ra rốt cuộc Sở Hưu đang có ý đồ gì. Ánh mắt hắn nhìn về phía Sở Hưu đã mang theo vẻ kinh ngạc. Sở Hưu này rõ ràng đang định làm lớn mọi chuyện lên.

Sở Hưu quay đầu lại nhìn về phía đám người Lâm Mộc Thông nói: “Bước chia rẽ đã thành công. Vậy tiếp theo tới bước cuối cùng. Thời gian tiến hành bước này sẽ khá dài. Lâm Mộc Thông, ngươi dẫn người ở lại chỗ này trông coi, một khi mọi chuyện không đúng lập tức diệt sạch toàn bộ Miêu gia! Hà Triển, Hàn Báo, cùng ta về Liêu Đông Quận.”

Trong số thủ hạ của Bành Hổ, Lâm Mộc Thông làm người tương đối lý trí, giao nơi này cho hắn Sở Hưu cũng có thể yên tâm một chút.

Về phần Hà Triển, kẻ này tính cách lỗ mãng nóng nảy. Mặc dù rất trung thành với Bành Hổ nhưng lại dễ làm hỏng chuyện. Tốt nhất là mang hắn theo bên cạnh, chỉ phụ trách động thủ thôi là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play