Sở Hưu ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Đổng gia chủ, các ngươi làm vậy là phá hoại quy củ của Khai Sơn Tế, không sợ bị những thế lực võ lâm khác ở Tây Sở phỉ nhổ. hay sao?”
Đổng Tề Khôn liếc mắt nhìn sang Sở Hưu, thản nhiên nói: “Phỉ nhổ? Đổng gia ta đặt chân trên giang hồ một thời gian dài như vậy, có bao giờ sợ người ngoài mắng chửi không? Sở Hưu, ta biết ngươi là bạn tốt của Lã Phụng Tiên, nhưng tốt nhất ngươi đừng xen vào việc này.
Lựa chọn sáng suốt nhất của ngươi bây giờ là khuyên bằng hữu của ngươi đi, mau mau giao truyền thừa của Lã Ôn Hầu cùng thần binh ra đây. Nếu không, ngươi có thể đi, nhưng e rằng Lã Phụng Tiên phải lưu lại tại Đổng gia ta làm khách một thời gian đấy.”
Sở Hưu nhíu mày, xem ra thanh danh Quan Trung Hình Đường trên giang hồ cũng chẳng ra sao, căn bản không khiến Đổng gia kiêng ky.
Đương nhiên Sở Hưu cũng biết giờ Đổng gia đã hám lợi tới mức đen lòng, bọn họ không chỉ không kiêng ky mình Quan Trung Hình Đường.
Chuyện này Đổng gia làm vậy thật sự quá đáng, ngay cả Phương Thất Thiếu vốn không định lên tiếng cũng không nhịn nổi nói: “Này, Đổng gia các ngươi làm việc như vậy thật quá thất đức! Các ngươi cứ làm vậy lần sau cử hành Khai Sơn Tế còn ai tới hỗ trợ các ngươi?”
Đổng Tề Khôn nhìn Phương Thất Thiếu một chút, thản nhiên đáp: “Hóa ra là Phương công tử của Kiếm Vương Thành, chuyện của Đổng gia ta không phiền tới Phương công tử quan tâm. Chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới Kiếm Vương Thành.”
Kiếm Vương Thành quả thật mạnh hơn Đổng gia bọn họ, lúc bình thường nếu Phương Thất Thiếu lên tiếng Đổng gia chắc chắn sẽ nể mặt, khiêm tốn cung kính vô cùng.
Nhưng giờ ư? Phương Thất Thiếu không mở miệng thì thôi, cho dù Phương Thất Thiếu có mở miệng, Đổng gia cũng chẳng nể mặt.
Phương Thất Thiếu nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ âm trâm hiếm có.
Thật ra Phương Thất Thiếu khác với những đệ tử Kiếm Vương Thành suốt ngày treo môn phái trên miệng. Hắn rất ít khi lấy tông môn ra dọa người, nhưng hôm nay. là lần đầu tiên có kẻ dám không nể mặt hắn như vậy, công khai không để Kiếm Vương Thành trong mắt.
Doanh Bạch Lộc ở bên cạnh không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng nhìn.
Thương Thủy Doanh thị cùng Đổng gia cùng là một trong Cửu Đại Thế Gia. Cho dù hắn cũng không ưa hành động này của Đổng gia nhưng Doanh Bạch Lộc sẽ không mở miệng ngăn cản.
Nhan Phi Yên bên cạnh ngược lại có lòng muốn nói giúp Lã Phụng Tiên một hai câu, dù sao vừa rồi Lã Phụng Tiên cũng cứu mạng nàng. Có điều sau khi
chứng kiến thái độ của Đổng gia đối với Phương Thất Thiếu, Nhan Phi Yên lập tức thu lời định nói lại.
Đổng gia lần này đã quyết tâm đoạt truyền thừa của Lã Phụng Tiên, thậm chí không nể mặt cả Kiếm Vương Thành, nói chỉ tới Việt Nữ Cung của nàng. Phải biết thực lực Việt Nữ Cung đừng nói so với Kiếm Vương Thành, cho dù so với Đổng gia cũng chẳng sánh nổi.
Sở Hưu nâng thanh Thiên Ma Vũ trong tay lên, thản nhiên nói: “Người cần mặt mũi, cây cần vỏ. Ta thật sự không ngờ lần này Đổng gia các ngươi thậm chí không cần cả mặt mũi nữa rồi.
Đổng Tê Khôn, nể mặt ngươi là tông sư võ đạo, lại là gia chủ Đổng gia. Nếu ta không muốn nể mặt ngươi, tông sư võ đạo, đâu phải ta chưa từng giết!”
Lã Phụng Tiên cũng giơ thanh thần binh Vô Song trong tay lên, không nói gì, nhưng con ly long màu đen trên thần binh vô song phát ra một tiếng long ngâm trầm trầm. Ngay lập tức một luồng khí tức hung ác bộc phát, khí thế đó khiến cả Đổng Tê Khôn cũng phải biến sắc.
Mãi tới lúc này Đổng Tề Khôn mới nhớ lại, có vẻ hắn không nên coi Sở Hưu như võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất bình thường.
Mặc dù không ai biết rốt cuộc Sở Hưu làm cách nào giết chết Kiều Liên Đông, nhưng đây là chiến tích thật sự của Sở Hưu. Nếu y cố tình nhúng tay vào, lực uy hiếp không kém gì một tông sư võ đạo chân chính.
Lời của Sở Hưu nếu do người khác nói sẽ là phách lối. Tông sư võ đạo mà nói giết là giết, ngươi tưởng ngươi là ai?
Nhưng đặt trên người một kẻ vừa giết chết một tông sư võ đạo như Sở Hưu, đây là lời nói thật, không ai coi những lời của y là đùa giỡn.
Hơn nữa không chỉ Sở Hưu, hôm nay Phương thiên họa kích Vô Song đã nhận Lã Phụng Tiên làm chủ. Cảm nhận được khí tức kinh người trên Phương thiên họa kích, ngay cả Đổng Tề Khôn cũng thấy áp lực. Mặc dù Lã Phụng Tiên vẫn chỉ là Ngũ Khí Triều Nguyên, nhưng dẫu sao hắn cũng nhận được truyền thừa của Lã Ôn Hầu, rốt cuộc phát huy được mấy phần uy năng của thần binh cửu chuyển này, chuyện này không ai dám nói trước.
Có điều Đổng Tề Khôn đã nói ra khỏi miệng, nếu lúc này hắn lui bước vậy thật sự mất hết thể diện.
Cho nên Đổng Tê Khôn trực tiếp nói với Hứa Đình Nhất bên cạnh: “Hứa huynh, giúp ta chuyện này. Cùng ta trấn áp hai võ giả tiểu bối này. Chẳng phải ngươi vẫn luôn muốn mượn Xá Thần Ngọc của Đổng gia ta để tăng cường tỉnh thần lực của ngươi sao? Hôm nay ngươi giúp. †a, ta cho ngươi mượn Xá Thần Ngọc một năm!”
Hoán Nhật Đại Pháp nghe vậy hai mắt sáng lên, lập tức đứng sang bên cạnh Đổng Tê Khôn.
Xá Thần Ngọc là chí bảo được truyền đời đời của Đổng gia, tu luyện gần nó có công hiệu tăng cường tinh thần lực. Cho dù bản thân ngươi không biết bất cứ bí pháp tinh thần nào, Xá Thần Ngọc cũng tự động tăng cường tỉnh thần lực của ngươi.
Chỉ có điều Xá Thần Ngọc càng dùng càng nhỏ. Ngày trước viên Xá Thần Ngọc của Đổng gia lớn chừng năm đấm, mà giờ chỉ còn lớn cỡ quả trứng chim cút.
||||| Truyện đề cử:
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Tỉnh thần lực là nhược điểm của Hứa Đình Nhất, hắn đã sớm muốn mượn Xá Thần Ngọc của Đổng gia sử dụng. Có điều thứ này ngay cả nội bộ Đổng gia còn không dám cho dùng lung tung, sao có thể cấp cho Hứa Đình Nhất? Lúc này hiếm hoi lắm Đổng Tê Khôn mới hào. phóng một lần, Hứa Đình Nhất không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
'Thấy cảnh này, mọi người xung quanh đều lắc đầu. Có vẻ Sở Hưu và Lã Phụng Tiên ngoài cách nhận thua ra không còn đường nào khác.
Sở Hưu có chiến tích chém giết tông sư võ đạo, hơn nữa Lã Phụng Tiên có thần binh trong tay. Nhưng bên phía đối phương lại có tới ba tông sư võ đạo, có thế nào cũng không địch nổi.
Có điều đúng lúc này, Tạ Tiểu Lâu lại đột nhiên đứng ra nói: “Ba vị, Lã huynh là người được sư phụ ta coi trọng. Các ngươi không nể mặt Quan Trung Hình Đường, không nể mặt Kiếm Vương Thành, chẳng lẽ các ngươi định không nể mặt cả sư phụ ta hay sao?”
Đám người Đổng Tề Khôn nhíu mày. Tuy thực lực. Thiên Hạ Minh không bằng Kiếm Vương Thành nhưng uy danh Trần Thanh Đế trên một mẫu ba phần đất Tây Sở lại mạnh hơn Kiếm Vương Thành nhiều.
Mặc dù vừa rồi hắn có thể khiến Phương Thất Thiếu không nhúng tay vào việc này, nhưng đối mặt với đệ tử 'Trần Thanh Đế, hắn thật sự không dám nói lời này.
Có điều trước mặt là công pháp cửu chuyển, một đệ †ử Trần Thanh Đế đừng hòng dọa lui Đổng Tê Khôn.
Nhìn Tạ Tiểu Lâu, Đổng Tê Khôn cuối cùng nói: “Tạ công tử, mặc dù ngươi là đệ tử Trần minh chủ, nhưng làm việc phải biết nói lý chứ. Ta sẽ nể mặt Trần minh chủ, nào dám không. Nhưng vấn đề là chuyện này không phải là nể mặt ai.
Hôm nay ngươi nói Lã Phụng Tiên là người Trần minh chủ coi trọng, Đổng gia ta nể mặt. Ngày mai ngươi lại nói Trương Phượng Tiên là người Trần minh chủ coi trọng, ta lại phải nể mặt.
Uy danh Trần minh chủ mặc dù lớn nhưng đâu có lớn đến mức đó? Chẳng lẽ hắn coi trọng ai thì không cho phép người khác động vào à? Trong thiên hạ nào có chuyện bá đạo không hợp quy củ như vậy?”