Lữ Long Quang thật sự không biết chuyện xảy ra ở Lạc gia.

Hắn là nhị hoàng tử Đông Tề, những truyện trên giang hồ nếu không phải đại sự hắn cũng lười quan tâm. Tranh đoạt hoàng vị và phát triển thế lực bản thân mới là chính sự của hẳn.

Có điều hắn không biết không có nghĩa là người khác không biết.

Lữ Long Quang hỏi thái giám mặt trắng không râu phía sau lưng: “Lý công công, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"

Lý công công nghe vậy lập tức truyên âm cho Lữ Long Quang, nói cho hắn những chuyện xảy ra ở Lạc gia đồng thời nhấn mạnh chuyện Trân công công cùng Lý Nguyên dưới trướng thái tử ra tay với Sở Hưu.

Lữ Long Quang gật nhẹ đầu, ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu đã mang theo vẻ khác lạ: “Nếu đã vậy ngươi định giúp bản vương đối phó với thái tử? Ngươi chỉ có thực lực Ngũ Khí Triều Nguyên, bản vương thật sự muốn. xem xem chỉ với chút lực lượng ấy của ngươi rốt cuộc có thể thương tổn tới căn cơ của thái tử không?”

Sở Hưu tràm giọng nói: “Điện hạ, có điều này ngươi nói sai rồi. Ta đã nói ta tới giúp điện hạ đối phó với thái tử. Nếu chỉ là mình ta vậy ta có thể báo thù xong ung dung rời khỏi, tội gì phải tới tìm điện hạ cơ chứ?

Chính vì ta không có lực lượng gì ở Đông Tê nên mới đến tìm điện hạ, muốn dùng lực lượng của điện hạ, giúp. ngài đả kích thái tử."

Lữ Long Quang nghe vậy sửng sốt, sau đó trong mắt hăn lóe lên vẻ tức giận, cười lạnh nói: “Sở Hưu, ngươi tới trêu chọc bản vương hay sao? Ta còn tưởng ngươi nắm được nhược điểm của thái tử hay có kế hoạch gì, không ngờ ngươi lại đến tay không đòi bắt sói.

Không có cái gì mà ngươi đòi mượn lực lượng bản vương để đối phó với thái tử? Ngươi dựa vào cái gì? Nếu đã vậy chẳng bằng bản vương tự mình ra tay, vì sao phải cho ngươi mượn lực lượng?”

Sở Hưu cuối cùng, chỉ thẳng vào bản thân gắn từng chữ: “Chỉ bằng ta là Sở Hưu!

Có câu nói khá đắc tội với người khác, dưới trướng điện hạ có không ít người thực lực cường đại như Phương tham tướng, Lý công công, nhưng lại không ai đủ năng lực bố cục. Bằng không điện hạ đã chẳng phải giằng co với thái tử lâu như vậy.

Còn Sở Hưu ta xuất thân dân dã, chỉ tốn không tới hai năm đã từ vừa bước vào đảm nhiệm tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường biến thành chưởng hình quan chấp chưởng đất Quan Tây.

Quan Tây trước khi tới tay ta kỷ luật lỏng lẻo, các thế lực giang hồ phách lối hung hăng ngang ngược, thậm chí đến mức không để Quan Trung Hình Đường trong mắt.

Nhưng sau khi ta tiếp nhận Quan Tây đến giờ, trên đất Quan Tây, Sở Hưu ta nhất ngôn cửu đỉnh!

Cùng một lực lượng nhưng vào tay người khác biệt sẽ phát huy ra tác dụng bất đồng. Cho nên lần này điện hạ có thể đặt cược một hồi,

Nếu điện hạ tin ta, vậy cho ta mượn một phần lực lượng. Nếu điện hạ không tin, vậy ta lập tức quay người đi khỏi, tuyệt đối không quấy rầy điện hạ, thù hận này để ngày khác lại báo. Lựa chọn ra sao tất cả đều do bản thân thân điện hạ.”

Sở Hưu nói xong liên im lặng nhìn Lữ Long Quang. Nói thật, những lời này không chỉ khiến Lữ Long Quang nghe xong trợn tròn hai mắt, ngay cả Phương Trấn Kỳ cùng Lý công công cũng vậy.

'Từng thấy người phách lối nhưng chưa thấy ai phách lối như Sở Hưu, quả thật tự khen mình tới mức nở hoa.

Có điều nghĩ kỹ lại thì những gì y nói đều là thật. Đây là chiến tích của Sở Hưu, cũng là nguồn gốc của lòng tin dám đứng trước mặt Lữ Long Quang nói những lời này.

Lữ Long Quang quan sát Sở Hưu, không nói một lời.

Nếu đổi lại là người khác dám nói khoác không biết ngượng trước mặt hắn như vậy, nêu rõ ý đồ định tay không bắt sói, vậy Lữ Long Quang chắc chắn sẽ cho người đánh đuổi tên này ra khỏi cửa.

Nhưng người này lại là Sở Hưu, đúng như Sở Hưu đã nói, những chuyện trải qua tại Quan Trung Hình Đường cùng địa vị hiện tại chính là minh chứng cho năng lực của y. Đây là lòng tin, cũng là sự thật.

Rốt cuộc có nên tin tưởng Sở Hưu hay không, đây là chuyện Lữ Long Quang thấy rất đáng cân nhắc.

Nửa ngày sau sắc mặt Lữ Long Quang mới trầm xuống nói: “Nếu bản vương cho ngươi mượn lực lượng, ngươi lại làm hỏng chuyện thì sao?”

Sở Hưu lắc đầu: “Ta đã ra tay sẽ không hỏng chuyện, không có nếu như. Huống hồ ta cũng không phải thủ hạ của điện hạ, không cần lập quân lệnh trạng tại đây.

Trước đó ta đã nói rồi, nếu điện hạ có lòng tin đối với ta, vậy giao lực lượng cho ta. Nếu không có lòng tin, vậy ta quay người rời đi. Cái thứ như lời hứa trước khi mọi việc hoàn thành triệt để chỉ là lời nói suông mà thôi.

Hơn nữa ta có một câu, điện hạ và thái tử trước sau gì cũng phải phân ra thắng bại. Lần trước, trước mặt bệ hạ điện hạ thắng được một ván, vậy giờ thì sao?

Cho nên có ta hay không có ta, chắc hẳn điện hạ cũng định động thủ với thái tử, giờ chẳng qua đổi người cầm đầu thành ta mà thôi, không khác mấy.”

Lữ Long Quang trầm tư một lát, có lẽ lần giao dịch trước với Sở Hưu cũng khiến hắn tin tưởng đôi chút.

Cuối cùng hắn trầm giọng nói: “Được, bản vương tạm thời tin tưởng ngươi một lần. Có điều ngươi cũng phải nói trước cho bản vương rốt cuộc kế hoạch của ngươi ra sao. Bản vương cũng sẽ phái Phương Trấn Kỳ cùng Lý công công đi theo bên cạnh ngươi.

Bản vương trước nay không thích chơi mấy âm mưu thủ đoạn lén lén lút lút. Ta phải nói rõ trước, ngươi muốn lực lượng ta có thể cho ngươi, nhưng Phương Trấn Kỳ cùng Lý công công chỉ tới giám thị ngươi. Chỉ cần ngươi không làm gì nguy hiểm tới lợi ích của bản vương, hai người bọn họ sẽ chỉ giám thị, không nghe ngươi chỉ huy, cũng không can thiệp vào hành động của ngươi.”

Lữ Long Quang quyết định như vậy, Sở Hưu cũng không nói gì thêm. Nếu Lữ Long Quang thật sự tin tưởng hắn vô điều kiện vậy tức là hoặc Lữ Long Quang ngu ngốc, hoặc có gì mờ ám trong chuyện này. Cho nên Sở Hưu chỉ gật đầu nói: “Điện hạ làm vậy là phải.”

“Vậy được rồi, mau nói bước đầu tiên trong kế hoạch của ngươi đi.” Lữ Long Quang trầm giọng nói.

Sở Hưu nói: “Bước đầu tiên của kế hoạch thật ra rất đơn giản, biết mình biết ta mới có thể trăm trận trăm thẳng. Ta cần tình báo, tình báo liên quan tới thái tử cùng những tâm phúc dưới tay hắn.”

Lý công công ở bên cạnh dùng giọng the thé nói: “Cái này Sở đại nhân cứ yên tâm, nơi này của ta có tình báo về thái tử. Gần đây thái tử khá ẩn nhẫn kín tiếng, không có chuyện gì lớn xảy ra.”

Sở Hưu lắc đầu: “Không đủ, những tin tình báo này căn bản không đủ.”

Lý công công cau mày nói: “Sở đại nhân nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi nghỉ ngờ độ chính xác của những tình báo này sao? Thái tử vừa bị bệ hạ răn dạy, lúc này đang ẩn nhẫn kín tiếng, đâu có làm ra chuyện gì?”

Lữ Long Quang đấu đá với thái tử nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng hiểu tâm quan trọng của tình báo, cho nên việc thu thập tình báo dưới tay hắn đều do Lý công công quản lý.

Giờ nghe Sở Hưu nói như vậy có vẻ không tín nhiệm hắn, chuyện này khiến Lý công công có phần không vui.

Sở Hưu chắp tay nói: “Xin Lý công công đừng trách, không phải ta nói tình báo của ngươi không đúng mà là nói tình báo quá ít. Dưới trướng Lý công công nhân thủ có hạn, tình báo phải tìm từ chỗ chuyên nghiệp. Chỉ nơi đó mới có tình báo chính xác tỉ mỉ.”

*Ở đâu?” Lý công công nghỉ hoặc.

“Phong Mãn Lâu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play