Thân là võ giả, bất luận chính hay tà, không nói thứ khác ít nhất bản thân cũng phải cứng rắn ương ngạnh một chút.
Giờ Vương Thiên Bình cầu khẩn xin tha như chó con như vậy, hoàn toàn tương phản với dáng vẻ âm hiểm định đâm đao sau lưng Sở Hưu lúc vừa rồi.
Sở Hưu nghe vậy chỉ cười lạnh một tiếng, giơ tay vuốt vuốt lên mặt Vương Thiên Bình thản nhiên nói: “Biết miệng mình bẩn thì sau phải quản cho tốt cái miệng của mình, cần biết họa từ miệng mà ra đấy.”
Hành động sỉ nhục đó của Sở Hưu khiến sắc mặt Vương Thiên Bình đỏ bừng, nếu đổi thành người khác sợ là đã sớm liều mạng với Sở Hưu, nhưng Vương Thiên Bình lại cố gắng nín nhịn, gương mặt còn ra vẻ tươi cười miễn cưỡng nói: “Sở đại nhân nói đúng lắm, tại hạ xin khắc ghi trong lòng.”
Sở Hưu hừ lạnh một tiếng, vứt thẳng Vương Thiên Bình sang một bên, thản nhiên nói: “Cút đi!”
Vương Thiên Bình cúi đầu, ánh mắt đầy hận thù, ảo não rời đi. Có điều trước lúc đi hắn lại không thấy được trong mắt Sở Hưu cũng lóe lên sát khí.
Vương Thiên Bình này chỉ là một con ruồi mà thôi, nếu hắn thành thật Sở Hưu cũng chẳng quan tâm làm gì.
Nhưng tên Vương Thiên Bình này lại cố chấp muốn gây chuyện, vậy đừng trách Sở Hưu độc ác.
Đặc biệt là biểu hiện vừa rồi của Vương Thiên Bình, rõ là đang ép Sở Hưu giết mình.
Vừa rồi Sở Hưu sỉ nhục như vậy, nếu đổi lại là võ giả khác chắc đã tức tới nổ phổi lập tức xông tới liều mạng với Sở Hưu. Thế nhưng Vương Thiên Bình này lại cố gắng nín nhịn, khúm núm tới cực hạn.
Một kẻ bị Trình Chu Hải đánh giá là khẩu Phật tâm xà, một người đánh bại được tất cả đối thủ cạnh tranh ở Quan Nam để trở thành đệ tử Ân Bá Thông, thế nhưng biểu hiện lại ẩn nhẫn nín nhịn tới vậy ư? Có thật không?
Sở Hưu có thể đoán ra đối phương đã oán hận mình tới mức nào, nếu để hắn còn sống trở về Quan Trung Hình Đường, không khéo lại gây ra phiền toái gì tiếp theo.
Mấy năm gần đây Quan Trung Hình Đường có không ít bộ đầu giang hồ ra ngoài tra án, cũng không ít người gặp chuyện bất ngờ bỏ mạng. Giờ Sở Hưu không thể giết hắn ngay trước mặt mọi người, nhưng hắn có thể còn sống trở về Quan Trung Hình Đường hay không phải xem vận mệnh chính hắn.
Lúc này thấy Sở Hưu nhìn sang, trong mắt Trình Chu Hải cùng Chung Bình đều lộ vẻ kiêng dè.
Trong Quan Trung Hình Đường, người không nhìn quy củ như Sở Hưu không nhiều. Vừa rồi nếu bọn họ không ngăn cản, có trời mới biết Sở Hưu rốt cuộc có giết Vương Thiên Bình kia không?
Sở Hưu cười cười nói với hai người: “Hai vị, không cần lo lắng, vụ án lần này đã được giải quyết. Còn về Sở Hiếu Đức, hắn giúp ta đi điều tra chuyện khác, mấy hôm nữa sẽ về.”
Hai người Trình Chu Hải nghe vậy sửng sốt. Đã giải quyết? Thế là sao?
Có điều không đợi bọn họ hỏi lại, bên ngoài lại có một Long Kỵ Cấm Quân gõ cửa tiến vào, trầm giọng nói: “Sở đại nhân, Phương tướng quân lệnh cho tôi chuyển lời: An Nhạc Vương - Khương Văn Nguyên cấu kết Ma đạo, sát hại trọng thần Đông Tề là Thu Chấn Thanh trường chủ Phi Mã Mục Trường, tội đáng chém đầu!
Bệ hạ đã phái một trong Tam Ti Đại Nội, Đại tổng quản Trương Nhượng của Điện Tiền Ti ra tay, Phá Phong Doanh của ta ở bên phối hợp. Sở đại nhân cùng các võ giả Quan Trung Hình Đường cũng có thể tham dự, sau đó đều được ban thưởng. Trong đó ai cầm được đầu của Khương Văn Nguyên sẽ được trọng thưởng.”
Sau khi nói xong, Long Kỵ Cấm Quân kia cáo từ rời khỏi.
Sở Hưu nghe vậy gật nhẹ đầu, phản ứng của hoàng thất Đông Tề không khác lắm so với dự đoán của y, lần này Khương Văn Nguyên chết chắc.
Mặc dù nguyên nhân thật sự gây ra chuyện này là tranh đấu giữa Thái tử cùng Nhị hoàng tử, nhưng Lữ Hạo Xương không thể đi trừng phạt con trai ruột mình được, cho nên Khương Văn Nguyên chắc chắn phải chết.
Nếu đã phải chết đương nhiên cũng phải có lý do, cho nên triều đình Đông Tề tùy tiện lấy lý do Khương Văn Nguyên cấu kết Ma đạo. Bằng không lấy gì ra giải thích vì sao Khương Văn Nguyên lại đi giết Thu Chấn Thanh, một kẻ không oán không cừu, thậm chí còn chẳng liên quan gì tới hắn?
Giờ trên giang hồ Ma đạo đã thành kẻ chuyên gánh tội thay, một khi có chuyện không thể giải thích được, vậy trực tiếp vứt tội nghiệp lên đầu Ma đạo.
Dù sao trong mắt phần lớn mọi người, Ma đạo vốn là những kẻ điên cuồng cố chấp, không làm việc theo lối thường, bọn họ có làm ra chuyện như vậy cũng không có gì lạ.
Trình Chu Hải cùng Chung Bình nhìn nhau, cùng thấy vẻ khó hiểu trong mắt nhau.
Trình Chu Hải nghi hoặc nói: “Sở huynh, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Chúng ta còn chưa kiểm tra được Tụ Long Các, sao Khương Văn Nguyên đã bị định tội rồi? Chứng cứ đâu?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Hoàng đế Đông Tề giết người cần chứng cứ ư?
Lần này chúng ta được Đông Tề mời tới, chỉ cần phía Đông Tề hài lòng cho rằng bản án đã chấm dứt là được, còn cần chứng cứ làm gì?
Thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất thủ, bảo tên rác rưởi Vương Thiên Bình kia cùng đi theo. Tiêu diệt An Nhạc Vương Phủ là chuyện tốt, nhiều năm như vậy các đời An Nhạc Vương cũng tích lũy được không ít đồ tốt, cầm được bao nhiêu phải xem năng lực các ngươi.”
...
Bên ngoài Tế Châu Phủ, trong một trang viên vô cùng hoa lệ, Khương Văn Nguyên xoa xoa đầu, trong lòng hắn luôn dâng lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt, dường như mình quên mất chuyện gì đó, có điều hắn có cố thế nào cũng không nhớ ra nổi.
Khương Văn Nguyên đẩy cửa đi ra, vừa vặn thấy Lục tiên sinh. Khương Văn Nguyên như nhớ ra điều gì bèn hỏi: “Rốt cuộc thời gian vừa qua Vô Tướng Ma Tông các ngươi đang làm gì vậy? sao nhiều người rút lui như vậy?”
Lục tiên sinh cười hắc hắc nói: “Không có gì, do bên Ma sứ đại nhân có lệnh, hình như phải chấp hành nhiệm vụ khác cho nên mới phải rút bớt người đi.”
Khương Văn Nguyên nghe vậy hừ lạnh nói: “Đừng quên Vô Tướng Ma Tông các người giờ đang hợp tác với ta. Mỗi tháng ta đều cho các ngươi đại lượng tài nguyên tu luyện, giờ các ngươi chơi trò lá mặt lá trái như vậy, nghĩ ta dễ chọc lắm sao?”
Lục tiên sinh cười cười nói: “Vương gia yên tâm, chuyện này sẽ không có ‘lần sau’.”
Khương Văn Nguyên hừ lạnh nói: “Ngươi biết là được rồi!”
Đúng lúc này bên ngoài trang viên đột nhiên vang lên tiếng la hét chém giết, Khương Văn Nguyên nghe vậy lập tức biến sắc.
“Ai lại to gan như vậy, dám tới An Nhạc Vương Phủ phá rối, muốn bị tru di cửu tộc hay sao?” Khương Văn Nguyên tức giận nói.
Đúng lúc này, cánh cửa nội trạch bị đánh văng ra, hơn trăm võ giả tràn vào. Trong đó dẫn đầu là một thái giám trung niên thân hình cao lớn mặc cẩm bào màu xanh thẫm.
Lúc này quanh người thái giám kia cương khí bồng bềnh, những nơi hắn đi qua lại có khí tức âm lãnh tỏa ra, một số kỳ hoa dị thảo được trồng trong vương phủ khi tiếp xúc với cương khí kia lại lập tức khô héo tàn lụi, vô cùng quỷ dị.
Khương Văn Nguyên nhìn thái giám kia, giọng nói run rẩy: “Chưởng ấn Đại tổng quản Điện Tiền Ti, Độc Long Thủ - Trương Nhượng!”
Cao thủ đại nội, tâm phúc chân chính của hoàng đế Đông Tề Lữ Hạo Xương, Khương Văn Nguyên đương nhiên nhận ra Trương Nhượng.
Lúc này, phía sau Trương Nhượng còn có Vương Cẩn bị hắn quát mắng đuổi đi mấy hôm trước, đang cười lạnh nhìn hắn.
Còn cả Sở Hưu mà hắn muốn giết nhưng không giết được dẫn người của Quan Trung Hình Đường mặt không biểu cảm quan sát chính mình, hơn nữa còn có Phá Phong Doanh Long Kỵ Cấm Quân trực thuộc Nhị hoàng tử.
Thấy những người này cùng nhau tới, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Khương Văn Nguyên thậm chí không dám nghĩ.
Trương Nhượng cười hắc hắc nói: “Vương gia vẫn nhận ra ta cơ à, quả là vinh hạnh cho ta.
Nếu đã vậy, hôm nay để ta tiễn vương gia lên đường. Có thể tự tay kết thúc vị An Nhạc Vương cuối cùng trong lịch sử Đông Tề cũng là vinh hạnh của ta.”
Khương Văn Nguyên trợn tròn hai mắt quát lớn: “Trương Nhượng! Ngươi có ý gì? Ngày trước Thái Tổ hoàng đế chính miệng nói sẽ bảo hộ cho dòng dõi họ Khương ta vĩnh viễn an nhạc, ngươi có ý gì? Ta muốn gặp bệ hạ, ta muốn gặp bệ hạ!”
Trương Nhượng thản nhiên nói: “An Nhạc Vương, đừng vùng vẫy nữa. Bệ hạ còn trăm công ngàn việc, làm gì có thời gian gặp ngươi.
Ta cũng lười nói đống tội danh của ngươi, tự ngươi tìm đường chết thì đừng trách những người khác.
Đúng là Thái Tổ hoàng đế đã nói sẽ dể dòng dõi họ Khương nhà ngươi vĩnh viễn hưởng an nhạc, nhưng ngươi đừng quên, giờ người ngồi trên hoàng vị không phải là Thái Tổ hoàng đế!
An Nhạc Vương, lên đường đi thôi. Giết ngươi nhận thưởng, sang năm tới ngày giỗ ngươi, ta sẽ đốt chút vàng mã cho.”
Sở Hưu ở bên cạnh lạnh lùng nhìn cảnh tượng này. Y đã sớm cảm thấy Khương Văn Nguyên đang tìm đường chết, không ngờ tốc độ tìm đường chết của hắn còn nhanh hơn tưởng tượng của mình.
Hơn nữa lần này có thể nói là Khương Văn Nguyên tự tay chôn cất cho mình.
Nếu hắn không đi giết Sở Hưu, Sở Hưu cũng chẳng bám chặt lấy hắn không tha.
Thế nhưng Khương Văn Nguyên lại lệnh cho Lục tiên sinh đi giết Sở Hưu, không chỉ không giết được người ta, ngược lại còn khiến người ta giết ra một nội ứng.
Lần này nếu Sở Hưu không giao kết quả cho Nhị hoàng tử, để Nhị hoàng tử thêm mắm thêm muối làm lớn chuyện lên khiến mọi chuyện đều bại lộ; có lẽ Khương Văn Nguyên sẽ bị trách cứ, sẽ bị trừng phạt, nhưng hắn sẽ không bị hoàng đế hạ lệnh vây giết sớm như vậy.
Còn lúc này Khương Văn Nguyên đã không rét mà run, cảnh tượng này có thế nào hắn cũng không ngờ nổi, thân phận kim bài miễn tử của bản thân không ngờ lại có ngày như hôm nay.
Mãi đến lúc này Khương Văn Nguyên mới hiểu ra, tất cả những gì mình có được thật ra đều do hoàng tộc họ Lữ mà hắn coi như kẻ thù ban cho.
Cái gọi là kim bài miễn tử thật ra chỉ là hoàng đế không muốn giết hắn. Nếu hoàng đế thật sự muốn giết hắn, cho dù một vạn tấm kim bài miễn tử cũng chẳng đủ.
Trương Nhượng bước ra một bước, toàn thân bộc phát cương khí xanh thẫm, một trảo đánh ra, cương khí như rồng chộp thẳng về phía Khương Văn Nguyên. Chỉ trong chớp mắt phương viên trăm trượng đều bị bao phủ trong cương khí mang theo kịch độc, vạn vật chết chóc, trăm hoa lụi tàn!
Ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan, câu thông lực lượng thiên địa, võ giả đạt tới cảnh giới này được xưng là tông sư võ đạo, đã có thể một mình phá một thành, đơn độc địch vạn quân.
Trương Nhượng mặc dù là thái giám hoạn quan nhưng hắn cũng là tông sư võ đạo thật sự. Lúc này vừa ra tay đã có uy thế khiến thiên địa biến sắc.
“An Nhạc Vương, để ta tiễn ngươi lên đường!”
Đúng lúc này, trong phủ của An Nhạc Vương, một tiếng kiếm ngâm vang lên. Một thanh trường kiếm lóng lánh ánh kim phá không bay tới ầm ầm chém vào Độc Long Thủ của Trương Nhượng. Thuần Dương Kiêm Cương phá không bay tới, chớp mắt đã khiến cương khí có độc kia tan rã.
Một ông lão mặc đạo bào màu trắng từ trong bước ra, trường kiếm bay về tay hắn rồi biến mất trong đạo bào rộng lớn.
Ông lão kia trầm giọng nói: “Lưu lại núi xanh không lo không có củi đốt. Vương gia, mang người đi đi. Lão hủ ngày trước nhận được đại ân của lão vương gia, lại được họ Khương của ngươi cung phụng mấy chục năm, giờ cũng đã đến lúc trả lại ân tình này.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT