Sau khi cục diện ổn định lại, Sở Hưu không dây dưa với năm người nữa, y trực tiếp phân phó cho đám người Sở Hiếu Đức: “Các ngươi vào đi, bắt đầu điều tra.”

Đám người Sở Hiếu Đức gật nhẹ đầu, bắt đầu tiến vào từng gian phòng trong điền trang tra xét dấu vết, đồng thời khám nghiệm tử thi.

Lúc này Thu Đông Mậu nói: “Người của Quan Trung Hình Đường đã tới, ta có thể vào nhìn di thể phụ thân không?”

Trình Bất Húy nhìn nhằm chằm vào Sở Hưu, mặc dù bọn họ không muốn có xung đột gì với Sở Hưu, nhưng nếu Sở Hưu không đáp ứng yêu cầu nhỏ nhoi của nhi tử muốn phúng viếng di thể phụ thân, vậy y thật sự quá đáng.

Thu Chấn Thanh là ân công của bọn họ, Thu Đông Mậu là con trai duy nhất còn sống của Thu Chấn Thanh, bọn họ đương nhiên phải ra mặt giúp Thu Đông Mậu.

Lần này Sở Hưu không làm khó hắn, chỉ thản nhiên đáp: “Được, có điều tốt nhất các ngươi đừng động vào bất cứ vật gì, bằng không làm hỏng hiện trường, các ngươi không gánh nổi đâu.”

Ngô Thiên Đông hừ lạnh một tiếng, những người khác không ai phản bác, trực tiếp dẫn Thu Đông Mậu vào xem thi thể Thu Chấn Thanh.

Thi thể người nhà họ Thu đều được đặt trong một gian phòng trống, người của Long Kỵ Cấm Quân đã dùng quan tài băng bảo tồn.

Thu Chấn Thanh là một người trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi, hắn bước vào Tam Hoa Tụ Đỉnh khá muộn cho nên dung mạo có hơi già, có điều tướng mạo hắn cũng khá chính trực phóng khoáng.

Lúc này trên thi thể Thu Chấn Thanh không có bất cứ vết thương nào, nhưng sắc mặt lại là màu trắng xám, còn tỏa ra màu xanh đen quỷ dị, có vẻ cực kỳ tà ác kỳ quái.

Chứng kiến thi thể Thu Chấn Thanh, Thu Đông Mậu lập tức suy sụp, cúi người trước quan tài băng của Thu Chấn Thanh gào khóc thảm thiết, tiếng khóc như đứt gan đứt ruột, cực kỳ thê thảm.

Trình Bất Húy ở bên cạnh khuyên can: “Thu công tử, ân công đã đi rồi, xin công tử bớt đau buồn. Chuyện cấp bách bây giờ là tìm ra hung thủ, giết chết hắn để an ủi linh hồn ân công trên trời.”

Thu Đông Mậu buồn bã gật nhẹ đầu nhưng vẫn không nén nổi tiếng khóc.

Sở Hưu thấy cảnh này lại cau mày, một cảm giác không hợp lý dâng lên, nguồn gốc của cảm giác này lại chính là Thu Đông Mậu.

Sở Hưu không phải người tốt lành gì, y cũng không để ý chuyện dùng ác ý để suy đoán con người.

Thu Đông Mậu là con tư sinh của Thu Chấn Thanh. Thật ra nếu dựa theo thân phận và thực lực của Thu Chấn Thanh, Thu Đông Mậu cũng là con hắn, căn bản không tính là con tư sinh.

Nhưng chỉ vì lời thề ban đầu của Thu Chấn Thanh, nhưng cùng là con của hắn mà một người được ở lại cạnh phụ thân, được dạy bảo cẩn thận, tương lai còn có thể trở thành người thừa kế Phi Mã Mục Trường, dựa lưng vào Đông Tề, mắt nhìn ra giang hồ, kế thừa những giao tiếp của Thu Chấn Thanh, tiền đồ không thể hạn lượng.

Còn Thu Đông Mậu lại chỉ có thể bị ném bên Thương Dương Quận, mọi thứ nhận được đều vô cùng ít ỏi, thậm chí một năm không gặp phụ thân được mấy lần.

Con trai lớn của Thu Chấn Thanh, Thu Đông Ninh đã có thực lực Nội Cương cảnh, còn Thu Đông Mậu tuổi tác rõ ràng đã ngoài hai mươi, thế nhưng vẫn chỉ là Ngưng Huyết cảnh, hai bên chênh lệch một trời một vực.

Tình huống như vậy, nếu đổi lại là Sở Hưu, chắc chắn y sẽ vô cùng oán hận, hay nên nói có đổi người nào vào vị trí đó cũng sẽ thấy bất công.

Kết quả giờ Thu Đông Mậu lại có vẻ đau thương buồn bã như vậy, mà lại rất chân thực. Vậy hoặc đối phương thật sự là người có hiếu, chỉ để tâm tới tình cha con, hoàn toàn không quan tâm tới việc mình bị đối xử như thế nào.

Hoặc, Thu Đông Mậu này chỉ đang diễn trò. Có điều nếu vậy khả năng giả tạo của hắn đã vô cùng tốt, không để ý tới tính hợp lý trong đó thì bộ dáng khóc lóc đau đớn như cha chết, như đứt từng khúc ruột này khiến cả Sở Hưu cũng không soi mói nổi. Đương nhiên cũng đúng là cha hắn chết thật.

Chỉ có điều so với cái trước, Sở Hưu càng tin tưởng trường hợp sau, nhân tính vốn theo hướng ác, Người lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, mấy ai tâm hướng thiện đây?

Lúc này Trình Chu Hải lại thản nhiên nói: “Thu công tử xin tránh ra ra một chút, chúng ta cần khám nghiệm thi thể Thu Chấn Thanh.”

Nói xong, Trình Chu Hải lấy ra một lưỡi đao nhỏ tinh tế, mũi nhọn lấp lóe ánh sáng.

Thu Đông Mậu biến sắc nói: “Các ngươi định khám nghiệm ra sao?”

Trình Chu Hải còn chưa nói gì, Sở Hưu đã thản nhiên đáp: “Thu công tử, chúng ta khám nghiệm ra sao hình như không liên quan gì tới ngươi. Chẳng lẽ Quan Trung Hình Đường chúng ta làm việc còn phải báo cáo cho ngươi à?”

Thu Đông Mậu sắc mặt đau thương, chỉ vào Trình Chu Hải nói: “Hắn định hủy hoại thi thể phụ thân ta, chẳng lẽ còn muốn ta đứng nhìn hay sao?”

Lúc này Trình Bất Húy kéo tay Thu Đông Mậu khuyên can: “Thu công tử, Quan Trung Hình Đường rất đáng tin cậy trong phương diện truy tìm dấu vết cùng điều tra vụ án. Có Quan Trung Hình Đường ra tay, tin rằng hung thủ sát hại ân công sẽ nhanh chóng bị tìm ra.”

Nghe Trình Bất Húy nói vậy, Thu Đông Mậu mới không nói gì nữa đứng sang một bên, có điều ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm sang Trình Chu Hải.

Bên kia Trình Chu Hải thuần thục bắt tay vào kiểm tra thi thể Thu Chấn Thanh, cuối cùng lột hết quần áo của hắn ra. Trước ngực Thu Chấn Thanh đột nhiên có một vết chưởng màu tím đen, chuyện này khiến tất cả mọi người bất giác nhìn sang phía Sở Hưu.

Theo Long Hổ Bảng được công bố, một số dấu vết công pháp của Sở Hưu cũng được người của Phong Mãn Lâu ghi lên Long Hổ Bảng.

Trên giang hồ không ít người biết trong số võ công của Sở Hưu có một một chưởng pháp tà ác quỷ dị, đánh lên người đối phương sẽ để lại vết chưởng như vậy, sau đó ma diễm nhập thể, thiêu đốt kinh mạch nội tạng đối phương.

Có điều không ai cho rằng cái chết của Thu Chấn Thanh có liên quan tới Sở Hưu.

Khi Thu Chấn Thanh chết Sở Hưu còn đang bế quan trong Quan Trung Hình Đường, hơn nữa Thu Chấn Thanh là đại cao thủ bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất nhiều năm, cho dù giết muốn giết cũng chẳng giết được. Trên giang hồ cũng không ít chưởng pháp lưu lại dấu vết như vậy.

Trình Chu Hải rạch thi thể Thu Chấn Thanh ra, chỉ thấy nội tạng Thu Chấn Thanh đã biến thành màu đen, bắt đầu hư thối, tỏa ra mùi hôi gay mũi.

Trình Chu Hải nhíu mày, hắn lại lấy một loạt công cụ kỳ quái, thậm chí là một số loại thuốc ra tra xét cẩn thận. Mãi một khắc sau hắn mới khâu thi thể Thu Chấn Thanh lại, sang kiểm tra thi thể người khác xong, sau đó mới thở phào một hơi.

Sở Hưu hỏi: “Kết quả thế nào?”

Trình Chu Hải trầm giọng nói: “Nguyên nhân cái chết của Thu Chấn Thanh là bị một cao thủ dùng một loại chưởng lực âm tà tới cực điểm đánh vào ngực. Chưởng lực đó trực tiếp nghiền nát kinh mạch Thu Chấn Thanh, làm thương tổn tới nội tạng, một chưởng mất mạng.

Trên thi thể có dấu vết giao đấu, kẻ giết người hẳn không phải là tông sư võ đạo mà là đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, có điều thực lực mạnh hơn Thu Chấn Thanh.”

Mọi người ở sửng sổt, Trình Chu Hải nói vậy chẳng phải lời thừa ư, kẻ giết người không mạnh bằng Thu Chấn Thanh thì hắn chết thế nào?

Có điều tiếp đó Trình Chu Hải lại nói: “Cùng là Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng Thu Chấn Thanh chết quá nhanh. Chưởng kia của kẻ giết người là nguyên nhân chủ yếu gây ra cái chết, nhưng nguyên nhân thứ yếu lại do cơ thể Thu Chấn Thanh trúng một loại độc phát tác chậm tên là Thất Nguyệt Hải Đường. Hay nói chính xác hơn là trúng một loại linh dược mang hơi độc.

Thất Nguyệt Hải Đường chỉ có ở Miêu Cương, hàng năm tháng bảy khi ánh trăng sáng nhất mới nở hoa. Thứ hoa này dược lý phức tạp, có thể ngăn cản chân khí, gia cố kinh mạch, là tài liệu tốt để chế nhiều loại thuốc trị thương.

Có điều Thất Nguyệt Hải Đường chưa qua luyện chế lại có hơi độc, dùng lâu dài có thể chậm rãi khiến kinh mạch trong cơ thể hoàn toàn cố định, không chỉ khiến người ta tàn phế, thậm chí còn làm cho chân khí phản phệ, có thể còn trọng thương.

Thu Chấn Thanh bị giết chết dễ dàng như vậy là do lúc động thủ kinh mạch trong cơ thể có dấu vết cố định, cho nên ra tay chậm hơn một bước.

Đối với võ giả cấp bậc như hắn, chậm một bước chính là bước chết, kết quả cũng là đối phương nhân cơ hội xuất chưởng giết chết.

Có điều chất độc trong cơ thể Thu Chấn Thanh cũng hết sức kỳ lạ.

Thất Nguyệt Hải Đường vô sắc vô vị, nói nghiêm chỉnh thì thậm chí không tính là độc dược, cho nên nếu trúng độc sẽ là cả quá trình bất tri bất giác. Đặc biệt là võ giả cấp bậc như Thu Chấn Thanh, chỉ cần không ra tay toàn lực hắn cũng không phát hiện ra điểm lạ. Hơn nữa cho dù trúng nhiều Thất Nguyệt Hải Đường hơn, hắn cũng không bị chân khí phản phệ.

Cho nên ta cảm giác Thất Nguyệt Hải Đường này là do người khác bố trí hạ độc. Thân thể mọi người trong điền trang đều có độc tố của Thất Nguyệt Hải Đường, đặc biệt là con trai Thu Chấn Thanh Thu Đông Ninh, hắn mới chỉ là Nội Cương, cương khí mới thành, kinh mạch còn chưa cứng cỏi, nếu dùng Thất Nguyệt Hải Đường thêm vài tháng, người đầu tiên bị phế chính là hắn.”

Trình Chu Hải thuật lại một loạt những điều hắn tra được, Sở Hưu ở bên cạnh gật nhẹ đầu.

Lần này may mà Quan Tư Vũ dự kiến trước phái bọn Trình Chu Hải đi cùng, bằng không chỉ mình Sở Hưu tới cùng lắm cũng chỉ nhìn ra Thu Chấn Thanh bị người ta xuất một chưởng đánh chết. Còn về độc tố Thất Nguyệt Hải Đường, có đánh chết hắn cũng không nhìn ra được.

“Có thể nhìn ra căn cơ của hung thủ không?” Sở Hưu hỏi.

Trình Chu Hải chần chừ một lúc rồi lắc đầu nói: “Chỉ từ thi thể không thể nhìn ra được.

Thời gian động thủ quá ngắn, hai bên giao đấu chưa tới mười chiêu, Thu Chấn Thanh đã bị người ta giết chết, cho nên hầu như không có dấu vết gì lưu lại.

Hơn nữa dấu chưởng kia cũng không phải võ công tiêu biểu của đại phái giang hồ hay cường giả tán tu nào, rất có thể là công pháp do người ta tự sáng tạo hoặc được mở từ hộp báu thượng cổ, người ngoài không biết được.

Hơn nữa ta cảm thấy người hạ độc cùng hung thủ giang hồ không phải là một.

Nếu cả hai là một, vậy đối phương hẳn phải biết đặc tính của Thất Nguyệt Hải Đường, biết thứ dược vật này chỉ có thể tạo thành một chút ảnh hưởng đối với cao thủ như Thu Chấn Thanh, không thể trực tiếp đoạt mạng hắn.

Thế nhưng hung thủ kia lại chấp nhận nguy cơ phát hiện Thu Chấn Thanh trúng độc, khi Thất Nguyệt Hải Đường đã ngấm vào cơ thể Thu Chấn Thanh một thời gian ngắn mới động thủ. Theo suy đoán của ta, hung thủ hẳn không biết Thu Chấn Thanh đã trúng độc.”

Sở Hưu vuốt cằm trầm ngâm một lát rồi mới hỏi: “Thu Chấn Thanh cùng những người khác trúng độc từ bao giờ?”

Trình Chu Hải nói: “Khoảng một tháng trước đó. Có điều với tu vi của Thu Chấn Thanh, sau mười ngày độc tố của Thất Nguyệt Hải Đường đã không sâu thêm, còn những người khác độc tố vẫn đang tiếp tục chuyển biến xấu.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, đột nhiên nghiêng đầu sang hỏi Thu Đông Mậu: “Thu công tử, một tháng trước ngươi ở đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play