Sở Hưu trầm giọng nói: “Thủ tọa Không Chấp Thiền Đường, Hư Độ đại sư!”
Trong số các hòa thượng Đại Quang Minh Tự, Sở Hưu từng giao thủ cùng Hư Hành thủ tọa Đạt Ma Viện.
Thực lực đối phương trong võ giả cùng cấp chỉ có thể coi là trung bình khá, không yếu nhưng cũng chẳng quá mạnh.
Nhưng Hư Độ lại khác, dù sao Sở Hưu cũng không nhìn ra thực lực hẳn nông sâu thế nào, rõ ràng đã đạt tới đỉnh cao của cảnh giới Chân Đan, có đủ tư cách và trình độ khiêu chiến cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.
Hư Ngôn vẫn hơi do dự, hắn hành sự trầm ổn, trước nay không thích làm việc quá mạo hiểm.
Theo hắn thấy chuyện lần này của Sở Hưu có phần mạo hiểm.
Dù sao một người của nhánh Ẩn Ma chạy tới Đại Quang Minh Tự muốn liên thủ với hẳn giết một võ giả cũng trong nhánh Ẩn Ma, chuyện này Hư Ngôn nghĩ thế nào cũng thấy không được tự nhiên.
Có điều ngay lúc này một giọng nói lại vang lên: “Ta đáp ứng vấn đề này, phật gia ta đã ngứa mắt với lão già Viên Thiên Phóng kia từ lâu rồi.
Thời gian trước hẳn cùng đám đồ đệ không ngờ còn ép cả Tây Thương Lưu gia chuyên bán linh tửu không nhịn được phải dời nhà, đúng là nực cười!
Ta chưa từng thấy thế lực võ lâm nào đàng hoàng hơn Lưu gia, cả gia tộc chỉ chuyên bán linh tửu sinh sống. Gia tộc như vậy mà hắn cũng ức hiếp, súc sinh!"
Hư Độ kéo tăng bào, bên hông treo hồ lô rượu, khí thế hung hăng đi vào, vẻ mặt đây căm phẫn.
Hư Ngôn bất đắc dĩ vỗ đầu một cái nói: “Hư Độ sự huynh, sao ngươi lại biết chuyện này? Một gia tộc nhỏ như Lưu gia xảy ra chuyện ngươi cũng biết, ngươi quan tâm tới tin tức giang hồ từ bao giờ vậy?"
Hư Độ tùy ý xua tay nói: "Đừng quan tâm chuyện làm sao ta biết, Phật môn ta dùng lòng tư bi quan tâm tới mọi chuyện trong thiên hạ.
Sở Hưu, ngươi phụ trách dẫn lão già kia ra, phật gia ta chặn đường chơi hẳn một vố, hai người chúng ta liên thủ giết chết lão già này!"
Lúc này Hư Độ vẻ mặt phẫn nộ, cứ như Viên Thiên Phóng có thù giết cha với hắn. Không biết vì hắn ghét ác như cừu hay vì đồ tử đồ tôn của Viên Thiên Phóng hại hẳn không có rượu uống.
Thấy Hư Độ đã đáp ứng, lúc này Hư Ngôn cũng hết cách. Giờ đang trước mặt Sở Hưu, chẳng lẽ hắn lại làm Hư Độ mất mặt?
Hơn nữa trong Đại Quang Minh Tự ngoại trừ phương trượng ra vốn lấy thủ tọa Tam Đại Thiền Đường làm chủ.
Nếu không phải bản thân Hư Độ không đáng tin cậy, với thực lực của Hư Độ, khi phương trượng Hư Từ cùng thủ tọa Hư Vân và Hư Tĩnh bế quan, đáng lý phải do Hư Độ chấp chưởng Đại Quang Minh Tự.
Khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười nói: “Vậy khi có kế hoạch chỉ tiết ta sẽ phái người báo cho Hư Độ đại sư”
Nói xong Sở Hưu trực tiếp cáo từ đi khỏi.
Sau khi Sở Hưu đi khỏi, Hư Ngôn mới oán hận nói: “Hư Độ sư huynh, sao ngươi lại đáp ứng nhanh như vậy? Sở Hưu chạy tới đây liên thú với Đại Quang Minh Tự ta rõ ràng có ẩn tình gì đó.
Huống chỉ đối phương còn là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của nhánh Ấn Ma, dẫu sao cũng phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn mới được, sao ngươi lại đáp ứng ngay như vậy, thiếu thận trọng quá!”
Hư Độ lắc đầu nói: “Ngươi ấy, suy nghĩ nhiều quá.
Ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi, nhánh Ẩn Ma thiếu một
vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, vậy với Đại Quang Minh Tự nói riêng hay võ lâm Chính đạo nói chung có lợi hay không có lợi?"
Hư Ngôn nói: “Đương nhiên có lợi. Đừng nói thiếu đi một vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, cho dù thiếu một võ giả Ma đạo bình thường cũng là có lợi cho võ lâm Chính đạo.
Ma bớt một phần, Chính tăng một phần, Ma không thẳng Chính, trước nay luôn như vậy.”
Hư Độ nhún vai nói: “Vậy là được, nghĩ nhiều thì có tác dụng gì?
Hư Ngôn sư đệ, không phải ta trách ngươi nhưng đôi khi ngươi nên quả quyết hơn một chút, lão già Viên Thiên Phóng kia đã làm náo loạn khắp võ lâm Bắc Yên rồi.
Tên tiểu tử Sở Hưu kia mặc dù không phải hạng tốt lành gì nhưng ít nhất cũng hiểu quy củ, nếu không lúc trước chắc ngươi đã chẳng ước định ba tháng với hắn?
Hơn nữa lão già Viên Thiên Phóng kia vừa xấu xa vừa dốt nát, đám đồ đệ ngu ngốc kia của hẳn đã giày vò võ lâm Bắc Yên khổ tới không thể tả.
Đại Quang Minh Tự ta tự xưng là một trong những người dẫn đầu của võ lâm Chính đạo, đại tông môn đệ nhất Bắc Yên, chẳng lẽ lại để mặc đám đồ tử đồ tôn của Viên Thiên Phóng gây chuyện? Vậy các thế lực khác sẽ nhìn Đại Quang Minh Tự ta ra sao?
Giải quyết chậm một ngày, cũng là đả kích nặng nề đối với thanh danh của Đại Quang Minh Tự ta!”
Hư Ngôn kinh ngạc nhìn Hư Độ, không ngờ Hư Độ lại nhìn rõ lợi và hại trong chuyện này như vậy?
Giờ Hư Ngôn thật sự không rõ rốt cuộc Hư Độ. muốn giết Viên Thiên Phóng là vì lợi ích của Đại Quang Minh Tự, hay đơn giản vì bản thân không có rượu uống?
Còn Sở Hưu sau khi trở lại Trấn Võ Đường, lại phải nghĩ cách dẫn Viên Thiên Phóng ra khỏi Trấn Võ Đường.
Đối phương ở lỳ trong Yên Kinh Thành, một là Sở Hưu không muốn động thủ ở đây, động tĩnh quá lớn, hai là Sở Hưu sợ triều đình Bắc Yên nhúng tay vào.
Sở Hưu không hy vọng gì ở Hạng Long.
Hợp tác giữa y và Hạng Long giờ chỉ còn trên danh nghĩa, chỉ thiếu nước triệt để lật mặt.
Dẫn Viên Thiên Phóng ra cũng rất đơn giản, Sở Hưu nhờ Thủy Vô Tướng hỗ trợ để một gia tộc nhỏ phối hợp một chút, khắc một trận pháp thượng cổ trong gia tộc đó. Sau đó y lừa đồ tử đồ tôn của Viên Thiên Phóng nói đây là chí bảo truyền thừa từ thời thượng cổ, không ai mở ra được.
Thủy Vô Tướng tinh thông trận pháp thượng cổ, đương nhiên hạng tôm tép này không mở ra được, thậm chí bọn họ nhờ cả Đoàn Cửu Ngao tới giúp cũng không mở ra được. Cho nên chí có thể nhờ Viên Thiên Phóng tự mình tới một chuyến.
Sau khi rời khỏi Yên Kinh Thành, tâm thần Viên Thiên Phóng luôn có cảm giác không yên, nhưng hắn lại không tìm ra ngọn nguồn.
Cảm giác của võ giả đều cực kỳ nhạy bén, đặc biệt là cường giả như Viên Thiên Phóng.
Ngày trước khi Thủy Vô Tướng còn tráng niên, tùy Ý giết chóc tung hoành khắp giang hồ, cho nên khi đó cảm giác của Viên Thiên Phóng là nhạy bén nhất.
Nhưng giờ sau khi tuổi tác tăng thêm, tuy lực lượng khí huyết của Viên Thiên Phóng chưa suy yếu nhưng đã không tăng cường nữa.
Về phần cảm giác thật ra đã bắt đầu thoái hóa.
Cho nên Viên Thiên Phóng vẫn tưởng rằng trong trận pháp thượng cổ kia có chôn giấu hung vật hay cạm bẫy gì đó rất nguy hiểm, vẫn đang nghĩ nên làm cách nào phá trận.
Đúng lúc này bước chân Viên Thiên Phóng đột nhiên ngưng bặt. Cuối con đường kia có một hòa thượng lôi thôi lếch thếch, bên hông còn treo một hồ lô rượu, vẻ mặt tức giận nhìn hắn như có thù giết cha với hắn.
Thấy hòa thượng kia Viên Thiên Phóng lập tức biết đối phương là người của Đại Quang Minh Tự, hơn nữa thực lực còn không yếu, thậm chí hãn có cảm giác mơ hồ trong cơ thể kia ẩn chứa lực lượng kinh người.
Viên Thiên Phóng còn tưởng đối phương tới là vì hắn giết Tông Bình lần trước cho nên mở miệng nói: “Vị đại sư Đại Quang Minh Tự này...”
Có điều Hư Độ lại không cho hẳn cơ hội nói chuyện, gầm lên một tiếng rồi lao tới: “Viên lão ma, nhận lấy cái chết!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT