Thế nhân chỉ thấy Sở Hưu dùng thủ đoạn hạ độc bỉ ổi giết chết Phương Kim Ngô, nhưng thực tế nếu chiêu này dễ dùng như vậy, giờ trên giang hồ thế lực mạnh nhất phải là Ngũ Độc Giáo mới đúng.

Nhưng thực tế chiêu hạ độc này lại cực kỳ khó khăn.

Tông sư võ đạo ai ai cũng là người thân kinh bách chiến, cực kỳ mẫn cảm với các nhân tố dị thường, khả năng cảm ứng của bọn họ cũng cực kỳ kinh người.

Cho nên dù độc dược này thật sự vô sắc vô vị không cách nào phát giác, nhưng đối với những võ giả cấp bậc từ tông sư võ đạo trở lên, bọn họ đều cảm nhận của nguy hiểm từ đó né tránh được kiếp này.

Lần trước Sở Hưu hạ độc cố thành công chủ yếu là vì Sở Hưu khống chế được đệ tử của Phương Kim Ngô là Trần Kim Đình, lợi dụng hẳn hạ độc cố, như vậy mới khiến Phương Kim Ngô mất cảnh giác nhất.

Sở Hưu híp mắt nói: "Có phải Tông Bình bắt ngươi liên tục cung cấp tin tức thực tế về ta cho hẳn không?”

Lộ Du chần chừ một chút rồi gật nhẹ đầu.

Sở Hưu nói: "Vậy lát nữa ngươi nói cho hắn, ba ngày sau ta sẽ cùng Viên Thiên Phóng dùng bữa trong Nguyệt Thịnh Lâu tại Yên Kinh Thành.”

Lộ Du kinh ngạc nhìn Sở Hưu, rốt cuộc vị này định làm gì?

Kẻ như Tông Bình, mình đã tiết lộ tin tức cho Sở Hưu, y có thể không cần ra tay, phái mấy tinh nhuệ dưới tay ra tùy tiện xuất thủ cũng có thể giết chết đối phương.

Thế nhưng giờ Sở Hưu lại định câu cá, chỉ vì câu một Tông Bình ư? Căn gì phải vậy?

Lộ Du nghỉ hoặc, có điều khi đối mặt với ánh mắt Sở Hưu, hắn lập tức gật đầu nói: "Không vấn đề, Sở đại nhân, tại hạ sẽ làm ngay.”

Sở Hưu hài lòng gật đầu: "Không tệ. Vậy chuyện này phiền ngươi. Ta và Tẽ Nguyên Lễ của Phong Mãn Lâu ngươi có quan hệ, ta sẽ nói tốt về ngươi trước mặt hắn.

Còn nữa, ngươi đưa ta tin tức như vậy, muốn thứ gì?"

Lúc trước đúng là Sở Hưu từng hợp tác với Lộ Du, có điều chỉ là hợp tác, giao tình của đôi bên không sâu.

Thiên hạ đều vì danh vì lợi, giờ đối phương đưa tin tức tới mà không nói muốn gì, có là kẻ ngốc cũng biết Lộ Du chắc chẩn có ý khác.

Lộ Du cười hắc hắc nói: “Mong Sở đại nhân đừng trách. Thứ ta muốn rất đơn giản thôi, ta muốn thời gian tới có thể ở bên cạnh ngài, muốn chứng kiến ngài làm thế nào lấy lại Trấn Võ Đường. Đây là một tin tức tuyệt vời"

Sở Hưu như cười như không nhìn Lộ Du nói: "Chắc chắn Phong Mãn Lâu các ngươi cũng biết chuyện Viên Thiên Phóng. Đối phương là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, sao ngươi tin tưởng ta như vậy?"

Lộ Du gật đầu nói: “Nếu là người khác đương nhiên ta không tin. Nhưng giờ là Sở đại nhân ngài, ta dám cam đoan cuối củng Trấn Võ Đường này chắc chẩn sẽ trở về tay ngài.”

“Vì sao?"

“Bởi vì ngài là Sở Hưu.”

Gương mặt Sở Hưu nở một nụ cười, người của Phong Mãn Lâu đúng là biết cách ăn nói, nịnh nọt mà không để lộ chút dấu vết nào, cực kỳ lưu loát.

Sau khi Lộ Du đi khỏi, hẳn lập tức truyền tin cho Tông Bình.

'Sau khi nhận được tin Tông Bình lập tức thay đổi cách ăn mặc, đồng thời được Lộ Du 'chủ động' giúp đỡ, đổi lại một thân phận mới lẩn vào Nguyệt Thịnh Lâu.

Còn Sở Hưu lại bảo Mai Khinh Liên chuyển lời hẹn Viên Thiên Phóng tới Nguyệt Thịnh Lâu nói chuyện một chút.

Hai bên đều trong Trấn Võ Đường, thế nhưng Sở Hưu lại nhất quyết muốn kéo hắn ra ngoài bàn bạc. Theo Viên Thiên Phóng thấy tên Sở Hưu kia chắc đã không chịu nổi, buộc phải xuống nước.

Có điều Viên Thiên Phóng không định buông tha Sở Hưu như vậy, mối thù giết đồ đệ sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được?

Nhưng Viên Thiên Phóng vẫn đáp ứng Sở Hưu Không vì gì khác, chỉ vì hẳn muốn sỉ nhục Sở Hưu một hồi.

Ngày trước khi hắn định ra tay với Sở Hưu, không chỉ Ngụy Thư Nhai ra mặt chặn đường còn có Đông Hoàng Thái Nhất ở bên cạnh nói giúp. Mình rõ ràng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, là đại lão trong nhánh Ẩn Ma, thế nhưng muốn đối phó với một tiểu bối thôi cũng uất ức như vậy, chuyện này khiến Viên Thiên Phóng vô cùng tức giận.

Giờ đã đến lúc trả lại!

Trong Nguyệt Thịnh Lâu, Sở Hưu đã chờ đợi ở đó từ sớm.

Căn cứ theo tin tức của Lộ Du, Tông Bình kia đã ẩn nấp trong Nguyệt Thịnh Lâu này.

Sở Hưu đợi chừng một canh giờ trong Nguyệt 'Thịnh Lâu, Viên Thiên Phóng mới tới. Hắn cố ý bắt Sở. Hưu phải đợi.

“Tiểu tử Sở Hưu, ngươi hẹn lão phu tới đây muốn nọi? Có chuyện gì không nói được trong Trấn Võ Đường?”

Viên Thiên Phóng kêu kiệu ngồi xuống đối diện với Sở Hưu, dáng vẻ khinh thường.

Sở Hưu lạnh nhạt nói:"Viên tiền bối, đúng là ta giết đệ tử ngươi, có điều là do tên Hình Tư Đồ kia muốn giết ta trước.

Người giết ta, ta đương nhiên phải giết người rồi, ân oán lúc trước ta không làm sai.”

Viên Thiên Phóng cười lạnh nói: “Sở Hưu ngươi không làm sai nhưng Hình Tư Đồ là đệ tử của ta. Đồ đệ bị giết, sư phụ tới báo thù, chẳng phải cũng không sai ư?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Oan oan tương báo tới khi nào? Địa vị của ta trong nhánh Ấn Ma đã xác lập, trừ phi Viên tiền bối ngươi định triệt để trở mặt với nhánh Ẩn Ma, nếu không ngươi không giết được ta.”

'Viên Thiên Phóng hừ lạnh một tiếng nói: “Địa vị? Sở Hưu, ngươi thật ngây thơ! Ngươi tưởng địa vị của. ngươi không có kẽ hở nào chắc? Cho dù tên Ngụy Thư Nhai kia tới đây cũng chẳng dám nói lời này!"

Sở Hưu híp mắt nói: "Vậy Viên tiền bối ngươi không muốn hòa giải?"

Viên Thiên Phóng lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi, chỉ cần Sở Hưu ngươi tự phế vô cùng, ta sẽ không truy cứu nữa, nếu không không còn gì để bàn cả.”

Ngay trong bầu không khí giương cung bạt kiếm này, Tông Bình cải trang thành tiểu nhị của quán rượu đi tới, cúi đầu đem rượu và đồ ăn tới trước mặt Sở Hưu và Viên Thiên Phóng.

Tông Bình ngụy trang không tệ, không biết hẳn dùng phương pháp gì mà phong tỏa toàn bộ lực lượng bản thân, cho dù là Sở Hưu cũng không cảm giác được chút cương khí nào tiết ra ngoài.

Chỉ có điều loại ngụy trang này trong mắt kẻ tâm tư kín kế như Sở Hưu hay lão quái vật trên giang hồ như Viên Thiên Phóng lại cực kỳ nực cười.

Hắn có thể che giấu thực lực của mình nhưng lại không cách nào che giấu sát ý của mình, càng không thể ẩn giấu đủ loại thói quen tạo thành khi tập võ.

Đừng nói Sở Hưu cùng Viên Thiên Phóng, ngay cả Lộ Du cũng nhìn ra được.

Lúc này Tông Bình cũng cực kỳ căng thẳng, thậm chí tới mức cánh tay run rẩy.

Nói thật ban đầu hẳn cũng không ngờ Viên Thiên Phóng lại tới.

Mục tiêu của hẳn không phải Viên Thiên Phóng mà chỉ là Sở Hưu, nhưng nếu từ bỏ cơ hội này, không biết sẽ phải đợi tới khi nào nữa.

Cho nên hẳn chỉ có thể đặt cược cược là Sở Hưu sẽ ăn đồ trước, sau khi y trúng độc hẳn sẽ lập tức ra tay làm khó dễ.

Hơn nữa hẳn còn nghe nói Viên Thiên Phóng và Sở Hưu thường hay bất hòa, hai bên có thù giết đồ đệ. Nếu mình xuất thủ, liệu Viên Thiên Phóng có bỏ đá xuống giếng không?

Ôm mục đích này trong lòng, Tông Bình nhìn chằm chằm vào Sở Hưu. Hắn đã thấy Sở Hưu cầm chén rượu lên, có điều không đợi Sở Hưu uống vào, Viên Thiên Phóng đột nhiên ném chén rượu lại hất bay toàn bộ đồ ăn thức uống trên bàn, phẫn nộ quát lớn: "Sở Hưu! Ngươi dám giết ta?

Cái trò vặt này ngươi dùng để đối phó với Phương Kim Ngô thì chớ, còn dám lôi ra đối phó với lão phu. Ngươi tưởng lão phu không dám giết ngươi hay sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play