Cuộc sống vẫn tiếp diễn, cô trải qua 1 tháng không có Lam Hạo bên cạnh, người nhà họ Lam cũng không tìm đến cô, cứ như vậy từng ngày bình yên trôi qua mang theo cả nỗi nhớ trong lòng. Cho đến một hôm bầu trời vốn trong xanh, những tia nắng ấm áp đan xen dịu dàng bỗng trở nên âm u, lạnh lẽo, từng hạt mưa xối xả rơi, không khí phút chốc ẩm thấp bao trùm, làm lòng người cô đơn lạ thường. Ngoài cửa truyền đến âm thanh, vừa mở cửa khuôn mặt xuất hiện khiến cô sợ hãi cũng khiến cô bất ngờ, bởi bà ấy tuyệt đối không thể xuất hiện ở nơi đây... Âm thanh tiếng mưa rơi khiến lòng cô càng sợ hãi, người phụ nữ ở trước mặt là Hạ Tuyết Lam, bà ấy là mẹ của Lam Hạo, là người duy nhất không bao giờ xuất hiện ở nơi mà cô xuất hiện, bà ấy không chấp nhận xuất thân cô, càng không chấp nhận vì cô mà từ bỏ đứa con dâu bà ấy chọn – Lý Huyền Ngọc. Đối diện với bà ấy trong lòng cô vừa lo lắng, vừa nghi hoặc:

- Bác gái...Lam phu nhân không biết hôm nay bác đến gặp con là...(lời chưa dứt âm thanh nhẹ nhàng mà quyền lực vang lên phá tan tất cả những viễn tưởng hạnh phúc trong lòng cô, vốn rất mong chờ lần đầu gặp gỡ nay lại tựa như đáy vực sâu thẳm).

- Hạo thằng bé gặp tai nạn trên đường đến nơi sắp xếp ở Mỹ...sau 1 tháng điều trị hai chân và một bên mắt của nó không thể như ban đầu, bị tổn thương rất nặng. Lâm Nguyệt đây là lần đầu ta gặp cô chính thức, cũng coi như người làm mẹ này ích kỷ vì con mình, coi như ta xin cô buông tay nó được không?

Ánh mắt đầy bi thương cùng đau khổ hoà vào dòng nước mắt nhạt nhòa, cô ấy im lặng không lên tiếng, dường như thời khắc này thời gian ngưng đọng, cô chỉ nghe được âm thanh của tiếng mưa rơi, nghe được tiếng trái tim mình vỡ nát, giờ phút này cô chỉ muốn gặp anh, muốn gặp Hạo của cô, chỉ muốn nhìn thấy anh ấy...

- Lâm Nguyệt, ta biết hai đứa yêu thương nhau thật lòng, cũng biết cô vì thằng bé mà chịu đựng ánh mắt ghét bỏ của gia đình ta nhưng tình cảm vốn không thể bù đắp khiếm khuyết về xuất thân của một người, càng không thể thay đổi quá khứ của chính cô. Lâm Nguyệt ta không muốn người phụ nữ đi cùng con trai mình cả đời lại có xuất thân không tương xứng, lại không thể chấp nhận đứa con dâu lớn lên trong một gia đình không đầy đủ như đứa trẻ khác, cô là trẻ mồ côi làm sao có thể thấu hiểu hết nỗi lòng của người làm cha, làm mẹ dành cho con mình. Lâm Nguyệt, Hạo từng nói chỉ cần cô muốn buông tay nó sẽ chúc cô hạnh phúc, để cô rời đi, nên ta cầu xin cô rời xa con trai ta Lam Hạo được không?(im lặng bao trùm) Đừng để thằng bé vì cô mà gánh chịu hết tất cả mọi đau khổ...

Lời nói cuối cùng như lời khẳng định chắc nịch Lâm Nguyệt chính là nguyên nhân gây ra những đau khổ của Lam Hạo. Hạ Tuyết Lam sau khi nói hết tất cả mục đích của mình cũng rời, trước đó bà ấy để lại trong lòng cô sự lựa chọn đau lòng nhất:

- Lâm Nguyệt ta cho cô 3 ngày, 3 ngày sau nếu cô rời khỏi Lam Hạo, ta sẽ để thằng bé làm phẫu thuật còn...còn nếu cô vẫn kiên quyết ở bên cạnh nó thì đứa trẻ này ta chỉ có thể xem như chưa từng tồn tại, nhưng cô sẽ thật sự nhẫn tâm nhìn đứa trẻ đó không còn tương lai phía trước, sẽ có thể nhìn nó sống một cuộc đời với cơ thể như vậy hay sao? Lâm Nguyệt mong đến lúc đó cô có thể cho ta một câu trả lời khiến tất cả đều không khó xử...

Bầu trời mây đen giăng kín, cơn mưa càng nặng hạt, tiếng mưa dường như che lấp đi những tiếng khóc của Lâm Nguyệt. Căn phòng vốn nên nhuộm sáng bởi ánh đèn ấm áp trong ngày mưa lạnh lẽo nhưng giờ đây lại chỉ còn bóng tối âm thầm bao trùm, không gian như ôm trọn nỗi đau đầy chua xót trong cô, thì ra giấc mộng đẹp đẽ rồi cũng sẽ đến thời khắc tỉnh giấc. Trong bóng tối mờ ảo của màn đêm hình ảnh cô gái ngồi tựa bên khung cửa sổ ngắm nhìn từng hạt mưa nặng trĩu, ánh mắt hoen đỏ đầy nỗi buồn, khuôn mặt vốn đã nhoè vì nước mắt, sâu thẳm trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng ấy giờ đây chỉ còn lại niềm bi thương cùng nỗi đau khiến trái tim hoá vụn vỡ...buông tay là điều cô sợ nhất đến cuối cùng vẫn phải lựa chọn...thì ra giữa hai người khoảng cách lớn nhất không phải hoàn cảnh mà là số phận, là thời gian bất ngờ...

Dòng người thưa thớt dần, màn đêm bao trùm, ánh đèn thành phố xa hoa, tráng lệ, âm thanh u buồn của cơn mưa làm đêm tối càng thêm lạnh lùng, lòng càng cô độc... Bi thương cùng tuyệt vọng hoá thành dòng nước mắt nhạt nhòa, trái tim hạnh phúc thuở ban đầu giờ hoá thành đau thương, mộng tưởng mơ hồ rồi sẽ đến lúc phải tỉnh giấc, vì yêu mà buông tay...

Bệnh viện Nhân dân Thành phố Hàn Thương, tại phòng chăm sóc đặc biệt hình ảnh người con trai đang nằm trên giường bệnh với đôi mắt quấn dải băng trắng, cả người đầy máy móc hỗ trợ, âm thanh bên ngoài có ồn ào, huyên náo, dòng người có hối hả cũng không thể lay động người trên giường. Cánh cửa mở ra hình ảnh cô gái với chiếc váy màu lam dài, mái tóc xoã dài điểm tô cài tóc hoa oải hương tím nhẹ nhàng, cô ấy bước đến đặt lên bàn chậu cây oải hương vừa vươn mần đón nhận sự sống mới giống như cô ấy hi vọng người trên giường sẽ bình an mà vượt qua, bàn tay dịu dàng vuốt làn tóc, chạm khẽ vào mặt rồi ngồi bên cạnh nắm chặt lấy bàn tay đặt lên trái tim mình nước mắt không tự chủ mà rơi, ánh mắt đầy lưu luyến, đầy bi thương, giọt nước mắt của tình yêu sau cuối...lần này nữa thôi sẽ không thể gặp lại, tình yêu đẹp đẽ như giấc mộng rồi cũng hoá vụn vỡ. Cứ như vậy hình ảnh cô gái cúi đầu nắm chặt bàn tay người ấy mà khóc, cứ khóc như lần đầu cũng như lần cuối ta bên nhau...

- Hạo, bây giờ em muốn buông tay...nên anh nhất định phải chúc em hạnh phúc...anh nhất định cũng phải hạnh phúc...(nước mắt cứ rơi, giọng nói đầy đau lòng ấy) Hạo em muốn gọi tên anh lần cuối, muốn được nghe giọng anh lần sau cuối để em buông tay không hối tiếc... Nhưng em biết anh không thể gọi tên em, chỉ xin anh nhất định hứa với em phải thật hạnh phúc, sau này phải sống thật tốt, chăm sóc bản thân tốt nhất có thể để em không hối tiếc khi rời xa anh và anh nhất định phải có một gia đình thuộc về riêng mình, có một hạnh phúc khiến anh mỉm cười. Anh và em sẽ hạnh phúc...( đúng không)...

Lời cuối cùng như nghẹn lại cũng như hỏi chính mình, buông tay là điều cô chưa từng nghĩ đến, chỉ là cô lựa chọn hạnh phúc của người cô yêu nên buông tay chính là hạnh phúc thuộc về cô và Lam Hạo...

- Lâm Nguyệt cô quyết định lựa chọn buông tay hay ở lại nhìn thằng bé chịu dày vò, ta muốn nghe câu trả lời khiến tất cả điều hài lòng.

Buông nhẹ bàn tay ấm áp ấy Lâm Nguyệt xoay người bước đến đối diện Hạ Tuyết Lam:

- Lam phu nhân tôi buông tay anh ấy rồi, thực sự đã buông tay nên mong phu nhân giữ lời hứa để anh ấy làm phẫu thuật. Chỉ mong sau này cuộc sống của anh ấy sẽ tốt hơn, hạnh phúc hơn, tìm được người thật lòng vì anh ấy mà mỉm cười... Nếu đến lúc đó anh ấy thực sự không hạnh phúc tôi sẽ quay trở về bên cạnh anh ấy, sẽ về lại bên anh ấy, phu nhân...mong phu nhân giữ đúng lời hứa...

- Được, cho dù cô không xuất hiện thằng bé vẫn sống rất tốt, có thể bây giờ đã rất hạnh phúc bên cạnh Huyền Ngọc sẽ không như bây giờ nằm trên chiếc giường đó mà chịu đau khổ. Dù sao nó cũng là con trai ta nên cô không cần lo lắng chỉ cần cô xác nhận bản thân buông tay và rời đi trong im lặng ta sẽ để nó làm phẫu thuật...(dừng lại đôi chút) Đúng rồi Lâm tiểu thư nếu sau này Lam Hạo thật sự đến tìm cô mong rằng cô sẽ nói chính bản thân cô muốn rời đi, tự cô nhận thấy rằng cô không thật lòng yêu nó nên không muốn bên cạnh nó, không muốn phải dày vò chính mình giả vờ, mong cô sẽ không phụ sự kì vọng của ta dành cho cô, Lâm Nguyệt (bà ấy rời đi bỏ lại cô ở căn phòng đó cô độc, trái tim cô ở nơi đó đã mất đi ấm áp của tình yêu).

Xoay bước rời đi, đôi chân cô không muốn nhưng lí trí lại ép buộc nó phải bước tiếp, nhìn người trên giường lần cuối ghi nhớ thật kĩ khuôn mặt ấy, nước mắt rơi ánh mắt đầy đau thương, trái tim đầy tuyệt vọng, cô rất muốn ôm anh lần cuối nhưng cô sợ trái tim sẽ không vững vàng, nén giọt nước mắt vào lòng bước chân cố gắng mạnh mẽ bước đi, cánh cửa đóng lại sợi dây tình yêu cuối cùng cũng vụn vỡ... Truyện Quân Sự

...

1 năm rồi lại cứ 1 năm nữa cứ như thế mà thời gian lặng lẽ trôi qua một cách vô tình...



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play