Ngày cuối tuần hôm đó cũng đến, Candy Thi rời khỏi cung điện. Cô đến điểm hẹn từ trước với Khang John. Vừa đến nơi đã thấy hắn đứng đó đợi cô.

“Khang, anh đến lâu chưa?”

Khang John nhìn thấy cô, khóe môi nở nụ cười.

“Không lâu.”

Hắn giơ bàn tay của mình ra về phía cô, ôn nhu nói:

“Đi thôi.”

“Ừm.”

Trên suốt chặng đường, Khang John luôn nắm chặt tay Candy Thi. Đến khi cả hai đến đồi núi bên cạnh, cũng tức là nhà của Khang John.

Vừa bước đến cung điện của Khang John, Candy Thi đã ngửi thấy mùi hương của thảo dược xung quanh. Cô không đi về phía trước cùng hắn mà rẽ sang một bên. Lần theo mùi hương cô đến một cánh đồng rộng lớn. Ở đó, Candy Thi ngỡ ngàng không tin vào mắt mình, khi nơi đây chỉ toàn thảo dược quý hiếm. Trước sự cám dỗ ấy, Candy Thi đi vào trong cánh đồng.

Khang John đứng phía sau chứng kiến cảnh này liền nở nụ cười đắc ý.

Có thể Candy Thi không biết, nhưng đã từ rất lâu về trước. Vì biết cô hay tìm thảo dược trên núi,nhưng thảo dược quý hiếm luôn mọc ở những nơi hiểm trở. Chính vì điều này, Khang John đã đi khắp nơi hái chúng đem về trồng thành một cánh đồng thảo dược. Sau này, cô cũng không cần phải đi hái nguy hiểm như thế nữa.

Khang John làm tất cả những việc này là vì ơn cứu mạng của cô năm đó. Nếu không có cô, chắc Khang John bây giờ đã chết.

Hắn bước đến phía sau Candy Thi, trong cơn gió nhẹ nhàng, ôn nhã hỏi:

“Cô có thích không?”

Candy Thi hớn hở nói:

“Thích. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cánh đồng như thế này.”

“Ha…những thứ này tôi chuẩn bị cho cô đấy.”

“Hả? Anh nói gì?”

Bởi vì tiếng gió ù tai làm Candy Thi không thể nghe thấy lời Khang John nói.

Làn gió làm quấy rầy tóc cô, Khang John bỗng thở dài lầm bẩm với bản thân.

“Nếu người đến trước là tôi liệu cô có ở cạnh tôi không? Hay ông trời đã gạch bỏ con đường tôi đến bên cạnh cô.”

Candy Thi thấy anh cứ đứng mãi ở đó không nói gì, cô bèn đi đến đánh nhẹ vào tay anh.

“Này, đang nghĩ gì thế?”

“Không có gì. Ở đây gió bắt đầu lớn rồi, chúng ta vào trong trước rồi nói.”

Khang John nắm tay cô kéo đi.

Trở về cung điện, Khang John liền đưa cô đi xung quanh. Hắn chu đáo giới thiệu từng khu vực cho cô biết làm cô có cảm giác như sắp mua lại cung điện này và Khang John có trách nhiệm giới thiệu mỗi thứ nơi đây cho cô biết.

Buổi tham quan nhà của Khang John kết thức, hắn liền dẫn cô đến bữa tiệc ăn uống. Vừa mới đặt chân đến bàn ăn, cô còn chưa kịp ngồi xuống đã vội thốt lên vì kinh ngạc:

“Ôi trời, anh làm nhiều món như thế làm sao hai chúng ta có thể ăn hết.”

Candy Thi khẽ lau đi mồ hôi trên trán. Không phải cô có ý nói hắn phô trương nhưng quả thật số thức ăn trên bàn hơn mười người ăn, cô đoán vậy.

“Vì tôi không ăn thức ăn của con người nên không biết phải chế biến thế nào, nên tôi đã kêu bọn họ chuẩn bị hết tất cả món của con người hay ăn. Cô cảm thấy hợp món nào thì ăn, không thích thì đừng ăn.”

“Như thế thì phí lắm. Tôi sẽ chọn vài món mình ăn, còn lại anh hãy đưa cho mọi người ăn đi.”

“Có thể cô sẽ không thích với điều tôi sắp nói nhưng chúng tôi chỉ ăn thịt thôi.”

“Vậy à, thế thì tôi sẽ nếm mỗi thứ một ít. Phần còn dư giúp tôi gói lại, tôi sẽ đem về nhà ăn tiếp.”

“Được.”

Tuy ngoài mặt Khang John vẫn vui vẻ nói nhưng thật ra hắn sớm không có ý định để cô quay trở về nhà. Từ lúc bắt đầu đã là một cái bẫy.

….

Cung điện người sói.

Cả ngày nay không có Candy Thi bên cạnh, Bon Mars buồn chán. Anh nằm trên giường lăn qua lăn lại như một quả bóng bị bỏ rơi. Ai đến gặp Bon Mars cũng không ra.

“Thủ lĩnh ơi!”

“Đừng kêu nữa, khi nào phu nhân trở về ta mới ra ngoài. Các ngươi đi hết đi.”

“Nhưng có một chuyện này rất gấp ngài cần phải biết.”

Tên lính cố gắng năn nỉ.

“Không ra.”

Bon Mars lấy tay bịt tai mình lại, có chết cũng không chịu đi.

Lúc này, một tên cận vệ quan trọng của Bon Mars đi đến. Tên đó đứng trước cửa nói một câu Bon Mars liền chạy ra ngoài.

“Ngài không muốn nghe chuyện bóng đen đó sao.”

Cạch!

“Đến phòng riêng nói.”

……

“Theo như điều tra của thần thì phát hiện bóng đen mà ngài thấy được tối hôm đó là người hổ Khang John.”

“Khang John!”

Nghe thấy cái tên này sắc mặt Bon Mars tối sầm lại.

Đối với người sói thì Khang John là kẻ thù, còn đối với Bon Mars vừa là kẻ thù vừa là tình địch. Năm đó, anh không thể nào quên việc cãi nhau với Candy Thi vì hắn. Nhiều năm như thế tưởng hắn sẽ không bao giờ xuất hiện. Vậy mà đêm đó hắn lại cả gan đến vương quốc người sói. Tên người hổ này là cố ý kiếm chuyện đây mà.

“Sau khi ngài và phu nhân trở về, tôi còn phát hiện tên đó cứ đến đây suốt, không biết hắn đã tìm thứ gì mà cứ quanh quẩn trong rừng nơi phu nhân thường hái thuốc.”

Bon Mars sửng sốt.

“!!!Candy! Những lời ngươi nói là thật?”

“Vâng, sáng nay thuộc hạ tận mắt thấy còn nhìn thấy hắn đứng ở trong rừng chờ ai đó. “

“Chết tiệt!Sao bây giờ ngươi mới với ta?”

Bon Mars đứng dậy, chạy ra khỏi phòng trong sự hoảng hốt.

Hôm nay cô đã nói với anh đến nhà bạn ở thế giới loài người. Nhưng dường như cô không hề nói sự thật với anh. Cũng giống như năm đó, Candy Thi đã nói dối anh để đi gặp tên Khang John. Bây giờ hắn xuất hiện một lần nữa ở đây chắc chắn là đến tìm cô.

Bon Mars chạy như điên để đến thế giới loài người. Trước khi chắc chắn đó là sự thật, anh cần phải xác minh lại. Nếu như bản thân nghi ngờ cô thì tình cảm này rạn nứt mất.

“Anh trai Wing, anh có ở nhà không?”

Bon Mars đứng trước cửa không ngừng gọi lớn.

“Nghe rồi, nghe rồi. La cái gì không biết.”

Wing vừa mở cửa nhà ra Bon Mars đã nhào tới theo phản xạ của sói. Anh liền nhắc đến Candy Thi.

“Candy cô ấy có đến đây không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play