Lúc này, Bon Mars đang say giấc bên cạnh vợ. Bên ngoài đột nhiên nổi sấm chớp, một cơn mưa ập đến. Bon Mars đang ngủ thì bị một tiếng động lớn bên ngoài đánh thức. Vừa mở mắt ra, anh kinh ngạc khi nhìn thấy có một bóng đen xuất hiện ở bên cạnh cửa sổ. Ngay lập tức Bon Mars bừng tỉnh, anh ngồi bật dậy. Bóng đen đó biết mình bị phát hiện liền bỏ chạy.
“Không được chạy!”
“Ưm…”
Giọng của Bon Mars hơi lớn làm Candy Thi chuyển mình nhưng may là cô không tỉnh dậy.
Anh nhẹ nhàng đắp chăn lên cho cô, sau đó rời khỏi giường. Trong đêm mưa gió Bon Mars không màng bản thân bị ướt liền đuổi theo bóng đen kia.
“Ta nhất định sẽ không để ngươi chạy thoát.”
Trong lúc đó, Wind cùng với Song Jun đã đến được ngôi nhà do Blow chuẩn bị.
“Đêm nay mưa lớn tiểu thư không thể quay trở lại cung điện được hay là ở lại đây một hôm rồi về. Ta sẽ chuẩn bị phòng giúp tiểu thư.”
Blow ân cần nói.
Song Jun đứng bên cạnh cửa nhìn ra ngoài trời không ngừng nhiễu hạt, đầu óc chị ta trở nên trống rỗng, thở dài.
“Không cần đâu, tối nay ta ngủ ở đây được rồi. Chỗ lạ ta không ngủ được.”
“Vậy cũng được, tiểu thư nhớ chú ý đến bản thân.”
Nói rồi, ông ta quay sang nhìn con trai.
Wind vừa nhìn đã hiểu ý trong ánh mắt của ông, anh ta khẽ gật đầu đi vào bên trong. Vài giây sau Wind trở lại trên tay cầm theo chiếc chăn, đi đến đưa cho Song Jun.
“Tiểu thư cầm lấy mà dùng, buổi tối trời sẽ lạnh lắm.”
“Cảm ơn ngươi.”
Song Jun không từ chối lòng tốt của Wind, chị ta nhận lấy liền quấn quanh người mình.
Thấy Song Jun nghe lời như vậy, Wind cũng nhẹ lòng. Anh ta quay sang nhìn cha mình bảo ông mau vào trong nghỉ ngơi. Có lẽ vì chuyện của anh ta mà mấy ngày này ông đã không ngủ ngon giấc. Quầng thâm trên mắt Blow làm Wind càng thương cha mình hơn. Anh ta đã gây ra quá nhiều phiền phức cho cha mình chỉ vì những chuyện không đáng.
Tất cả những việc mà Wind làm là vì cảm thấy bản thân mắc nợ phu nhân Candy Thi. Nếu không nhờ có cô thì Wind không biết bản thân có thể đứng ở đây trong lúc này không. Wind chỉ muốn làm gì đó để trả ơn cho Candy Thi. Nhưng còn chưa trả được thì bản thân đã làm liên lụy đến mọi người. Wind đúng là một tên tệ hại mà.
Đang lúc tự trách bản thân mình, trong đầu Wind lại nhớ đến những lời mà Song Jun đã nói với mình lúc ở trong rừng. Chuyện thủ lĩnh Bon Mars yêu thương phu nhân Candy Thi hết mực. Nhưng tin đồn lại luôn bảo rằng giữa bọn họ không có tình yêu, thủ lĩnh luôn lạnh nhạt trong mối quan hệ hôn nhân này. Cảm giác bản thân dường như đã không hiểu hết rõ câu chuyện, Wind không cam tâm liền đi ra bên ngoài tìm Song Jun để nói chuyện.
Wind nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Song Jun, vì anh ta không biết tiểu thư đã ngủ chưa. Khẽ liếc mắt nhìn trộm Song Jun một cách thấu đáo. Biết tiểu thư vẫn còn thức, anh ta cảm thấy may mắn làm sao. Wind không nói không rằng ngồi xuống bên cạnh Song Jun nhưng dường như tiểu thư không hề cảm nhận sự hiện diện của anh ta.
Trong đầu Song Jun lúc này đang suy nghĩ đến nụ hôn của mình ở trong rừng. Tuy nụ hôn lần đầu này mất đi là để cứu người nhưng không hiểu sao con tim Song Jun lại rối tung cả lên. Cảm giác bồi hồi, xao xuyến trong lòng không quên cảm giác đó.
Không biết Wind đã làm thế nào để có một đôi môi mềm mại dù bản thân là người bệnh. Khiến Song Jun không thể nào quên được. Ước được chạm vào đôi môi đó thêm một lần, nhiều lần nữa cũng được.
“Tiểu thư Song Jun!”
“…Hả!?”
Đang tập trung suy nghĩ, Song Jun giật mình khi nghe thấy tiếng của Wind. Chị ta quay lại nhìn Wind trong sự hốt hoảng.
“Ngươi…ngươi ngồi ở đây bao lâu rồi?”
“Vừa mới. Tiểu thư nghĩ gì mà nhập tâm đến vậy. Tôi có thể thấy sự hoảng hốt trên mặt của tiểu thư.”
Wind ngây ngô giơ tay lên lau đi giọt mồ hôi trên trán Song Jun.
Rõ là trời đang mưa lạnh thế này mà Song Jun vẫn đổ mồ hôi được thì chắc hẳn là đang nghĩ chuyện gì quan trọng lắm đây. Nhưng tiếc là Wind đã phá hỏng nó. Liệu tiểu thư có mắng anh ta không?
“Ta…”
Song Jun nuốt nước bọt nhìn Wind, tạm thời chị ta không thể nói lời nào với Wind được. Bản thân không thể nào khai thật với Wind vì trong đầu chị ta đang nghĩ đến bờ môi mềm mại của Wind trong rừng mà nhập tâm. Nghĩ đến thôi đã thấy bản thân thật nhục nhã.
Song Jun cười trừ nhìn ra bên ngoài, mượn cơn mưa để làm cái cớ.
“Ta có nghĩ gì đâu. Chẳng qua là lâu rồi chưa nhìn thấy trời đổ mưa lớn thế này nên bản thân nhớ đến lúc nhỏ thôi. Ngươi có nghĩ vậy không?”
Không biết Wind vô tình hay cố ý, anh ta trả lời Song Jun một cách thẳng thắn.
“Không.”
“Ư…”
Cảm giác bản thân như vừa mới bị Wind tạt một gáo nước lạnh vào mặt, Song Jun quay qua nhìn anh ta với biểu cảm khó tả.
“Ngươi…ngươi có nhất thiết phải nói thẳng với ta như thế không?”
“Xin lỗi tiểu thư, tôi không cố ý.”
Nhưng Song Jun lại thấy Wind cố tình thì đúng hơn. Chị ta thở mạnh, tạm gác qua chuyện này không so đo với Wind.
“Bỏ đi. Ngươi giờ này không ngủ ra tìm ta có chuyện gì muốn nói à?”
Wind nghiêm túc nhìn tiểu thư.
“Phu nhân…chuyện lúc ở trong rừng người nói, tôi có thể biết rõ hơn không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT