Candy Thi liền chui vào bên trong, nhưng cô lại do dự khi đứng trước mặt Wind. Bởi vì tay và chân của anh ta đều bị khóa lại. Muốn đưa anh ta cần phải mở khóa mấy cái này. Cô quay sang nhìn Song Jun cầu cứu.
“Chị có thể giúp em cả mấy này luôn được không?”
“Thằng em trai thối của chị sao khóa nhiều chỗ vậy.”
Song Jun nhíu mày, đi đến cạnh Wind tiếp tục công việc mở khóa. Cũng nhờ trước đây hay chạy vào phòng của người khác nên chị ta cũng học được cách mở khóa. Không nghĩ rằng cũng có ngày dùng nó cho một việc có ít.
Một lúc sau, các ổ khóa được mở ra hết. Candy Thi đỡ lấy Wind, cô chuẩn bị rời khỏi đây thì từ phía bên ngoài truyền đến âm thanh của tiếng bước chân.
“Có người đến.”
Song Jun lúng túng tìm chỗ núp. Bị người khác nhìn thấy thì toang mất thôi.
Ngược lại, Candy Thi bình tĩnh nói:
“Chị Song Jun, em có thể nhờ chị giúp một chuyện không?”
“Giúp? Giờ này còn giúp gì được, chúng ta sắp bị phát hiện đến nơi rồi em không lo sao.”
Chị ta luống cuống nói.
“Bởi vì có người sắp đến nơi chị cần giúp em một tay đó. Không còn thời gian nữa, mau lại đây.”
….
Bon Mars đang cùng với thuộc hạ của mình đi đến căn phòng của Wind. Trước đó, Bon Mars định khi trời tối mới xử lý Wind. Nhưng nghĩ đến Candy Thi không ngừng nhắc đến tên Wind khiến anh không chịu được. Cho nên bây giờ anh muốn xử lý anh ta ngay.
Khi đến nơi, Bon Mars nhìn thấy bóng lưng của một người phụ nữ đứng bên trong phòng giam. Anh liếc mắt qua nhìn Wind nhưng không còn người đâu cả. Lúc này, Bon Mars đã thấy có điều bất thường. Đột nhiên người phụ nữ đó quay lại nhìn anh. Giây phút hai mắt chạm nhau, Bon Mars nắm chặt tay mình nhưng vẫn giữ gương mặt bình tĩnh nhìn cô.
Anh thấp giọng hỏi:
“Phu nhân đến đây làm gì vậy?”
“Đến thăm người.”
Cô đi ra khỏi phòng giam, đứng đối diện với Bon Mars.
“Vậy người đâu?”
“Thả…thả rồi.”
Những giọt mồ hôi chảy đầm đìa trên trán cô.
Cả hai nhìn nhau im lặng một lúc. Bon Mars giơ tay lên ra hiệu cho mọi người lui ra.
Còn lại anh và cô trong này, Bon Mars cũng chẳng nói gì. Anh chủ động đi đến bế cô lên đưa ra khỏi đó.
Trên suốt đường trở về phòng, anh không hề nói với bất cứ điều gì cả. Nhìn Bon Mars im lặng, cô có chút sợ hãi. Cảm giác như có thứ gì đấy đè lên lòng ngực cô, khó chịu vô cùng.
Về đến phòng, Bon Mars đặt cô xuống. Anh mới thốt ra một câu.
“Em ở đây đi.”
Nhìn Bon Mars chuẩn bị rời đi, Candy Thi liền nắm tay anh lại. Cô biết một khi anh rời đi chắc chắn sẽ cho người đuổi theo Wind. Có lẽ bây giờ bọn họ vẫn chưa chạy được xa, cô cần phải kéo thời gian để bọn họ rời khỏi đây.
“Ở lại nói chuyện với em.”
“Anh không…”
“Hoặc là làm gì đó cũng được.”
Candy Thi chủ động kéo anh xuống, cô hôn lên môi anh.
Bởi vì cô chủ động châm mồi trước nên Bon Mars cũng không né tránh mà tiến tới. Anh ôm lấy cô hôn một cách mãnh liệt. Đến khi cô bị hụt hơi anh mới buông ra. Một sợi chỉ nhỏ được kéo ra từ môi của hai người. Bon Mars đưa lưỡi mình ra liếm lên bờ môi cô.
Candy Thi cũng không để bản thân bị động, cô đẩy anh ngã xuống giường. Bàn tay di chuyển trên người anh, từng nơi cô đi qua đều khiến cơ thể anh căng cứng. Vì ngồi trên người Bon Mars, Candy Thi cũng cảm nhận được thứ bên dưới anh đang không ngừng nhô lên khiến cô xấu hổ đến đỏ cả mặt.Trong không gian yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng cô nuốt nước bọt một cách rõ ràng.
Trái ngược với sự chủ động của cô, Bon Mars lại chọn cách nằm im. Đôi mắt đầy thâm tình nhìn cô như đang chờ đợi điều gì đó.
Nhưng anh không biết rằng bản thân nhìn cô như thế lại càng khiến cô xấu hổ hơn. Candy Thi không dám nhìn vào mắt anh, cô nhìn sang hướng khác, nói nhỏ:
“Bon, anh không định làm gì à.”
Tưởng anh sẽ đáp lại cô gì đó nhưng không hề. Bon Mars im lặng vờ như không nghe thấy tiếng cô. Hết cách cô phải nói lớn hơn một chút.
“Anh định nằm như thế luôn sao.”
Dường như Bon Mars cũng chưa có ý định trả lời cô. Thấy anh không có vẻ hợp tác, lại nghĩ chắc thời gian nãy giờ cũng đủ để Song Jun đưa Wind ra khỏi đây. Cho nên cô nghĩ mình cũng không cần làm tiếp nữa, định bước xuống khỏi người Bon Mars. Nhưng đột nhiên anh lại nắm lấy tay cô. Khóe môi liền nở một nụ cười điểu.
“Vẫn chưa xong mà vợ.”
Bon Mars vừa nâng người lên đã trực tiếp lật ngược tình thế. Anh giơ tay sờ lấy gương mặt ửng đỏ của cô, cúi đầu xuống thì thầm:
“Em trêu đùa nó thì em phải dỗ dành nó mới được.”
“Ai..có ai trêu đùa nó đâu…”
Cô nghiêng qua một bên không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Nhưng anh lại thấy có đấy.”
Bon Mars hôn lên má cô, sau đó di chuyển xuống cổ. Anh đưa chiếc lưỡi của mình ra liếm lên làn da mịn màng làm cô hoảng sợ mím chặt môi. Nhưng như vậy còn chưa là gì với Bon Mars, anh còn muốn hơn nữa. Anh liền di rời xuống hai quả đồi đầy đặn. Cởi bỏ lớp áo vướng víu trên người cô ra để lộ hai quả cherry ửng hồng. Không thể chần chừng thêm nữa, anh cúi đầu xuống đưa lưỡi của mình liếm thử mùi vị xung quanh quả. Nhưng thật kì lạ, vị của nó không ngon như anh tưởng nhưng lại có cảm giác nghiện không muốn rời khỏi. Bon Mars há miệng ra cắn trọn quả bên trong miệng mình.