Trong căn phòng tối tăm, chỉ có một lỗ nhỏ trên vách tường vừa đủ để ánh sáng yếu ớt bên ngoài len lõi vào bên trong căn phòng. Wind bị xiềng tay và chân vào dây xích. Ở đó có một tên người sói sẽ thực hiện các hình phạt.
Suốt từ đêm qua tới giờ Wind không ngừng bị tra tấn dã man. Các vết thương chi chít trên người chồng xếp lên nhau. Mặc dù vậy, Wind chưa từng phát ra một tiếng kêu đau. Anh ta cố cắn chặt răng để chịu đựng. Sự chịu đựng của Wind có lẽ là vì Candy Thi. Để cô được an toàn anh ta chấp nhận mọi hình phạt mà Bon Mars đưa ra.
Trong tiếng roi không ngừng phát ra bên dưới căn phòng. Tiếng bước chân lộp cộp đang đi đến, Bon Mars đã có mặt trong phòng giam của Wind. Anh vẫy tay ra hiệu cho tất cả mọi người rời khỏi đó. Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Wind và Bon Mars.
Anh múc một gáo nước đi đến trước mặt Wind, từ trên đầu anh ta Bon Mars tàn nhẫn đỗ từng giọt nước lạnh đến thấu xương xuống. Nước lạnh chảy qua vết thương khiến Wind đau đớn khó tả, anh ta nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn Bon Mars.
“Thủ lĩnh, ngài muốn giết tôi thì giết đi.”
“Giết ngươi sao? Ha…”
Bon Mars ném gáo nước vào vách tường.
Xoảng!
“Đối với ta, chết thì quá hời rồi. Sống không bằng chết mới là điều mà ta muốn.”
Anh giơ tay mình lên bóp chặt hai bên má Wind, ánh mắt giết người nhìn anh ta.
“Nói ta biết, ngươi để ý phu nhân từ lúc nào?”
Wind nở một nụ cười, anh ta không hề che giấu mà nói sự thật với Bon Mars.
“Từ khi phu nhân dùng máu mình để cứu sống tôi.”
“Cho nên ngươi đã yêu nàng ấy.”
Bon Mars càng bóp chặt hơn.
Lúc này Wind cảm giác như các khung xương trên gương bị vỡ nát, cơn đau khó thể diễn tả. Dù thế, anh ta vẫn giữ gương mặt bình tĩnh để đáp lại Bon Mars.
“Tôi không yêu phu nhân nhưng tôi cũng không muốn phu nhân ở bên cạnh ngài.”
“Lý do là gì?”
“Bởi vì ngài là một con ác quỷ. Phu nhân ở bên cạnh ngài sẽ bị hủy hoại thanh xuân và cuộc đời mình.”
“Ngươi dám mắng ta là ác quỷ sao!”
Bon Mars không kiềm chế được muốn bóp chết Wind nhưng có người từ bên ngoài chạy vào nên anh ta mới giữ được mạng.
“Thưa thủ lĩnh, bên ngoài có tướng Blow muốn gặp ngài.”
“Cha!”
Wind bất giác thốt lên.
Nghe Wind gọi cha mình đột nhiên trong đầu Bon Mars có một suy nghĩ khác. Anh biết bản thân nên làm gì với Wind. Khóe môi liền nở một nụ cười ác độc.
“Wind, ngươi có thương cha mình không?”
“Ngài muốn làm gì ông ấy? Không được đụng đến cha tôi, có gì thì tính hết vào tôi đây.”
Wind kích động nói.
“Nếu như ngươi lo lắng như vậy thì ngay lúc đầu không nên làm. Bây giờ liên lụy đến người thân thì hối hận cũng không kịp nữa.”
Bon Mars vỗ vào mặt Wind vài cái vẻ mặt hào hứng, sau đó rời đi.
“Bon Mars, ta sẽ sống chết với ngươi!!”
Anh ta gào lên trong sự bất lực.
“Cha, người không nên đến đây mới đúng.”
…..
Blow đứng bên ngoài cung điện đợi Bon Mars đi ra, tay ông ta không ngừng run rẩy vì lo lắng cho Wind.
“Wind con không được phép có chuyện gì đâu đó. Cha sẽ đến cứu con ngay.”
Ông ta đang lẩm bẩm một mình thì Bon Mars từ phía sau xuất hiện.
“Blow, ông đến tìm ta có việc gì?”
Nhìn thấy Bon Mars, Blow liền cúi đầu cung kính. Sau đó ông ta ngập ngừng hỏi chuyện của con trai. Mà Bon Mars cũng sớm biết ông ta đến tìm mình là vì mục đích gì.
Bon Mars khẽ cười nói:
“Con trai ông bây giờ vẫn còn sống nhưng sau ngày hôm nay thì không ai nói chắc được điều gì. Ông nên chuẩn bị mọi thứ đi là tốt.”
Anh cố tình vỗ vai Blow như lời an ủi rồi rời đi.
“Con trai của ta.”
Blow đứng không vững nữa mà ngã xuống đất.
Suốt đời ông ngoài việc chiến đấu vì vương quốc thì Wind chính là niềm vui duy nhất mà ông có được. Nếu như nó không còn nữa thì ông cũng không còn lý do gì để sống trên thế giới này.
Tâm trí Blow trở nên điên loạn, ông bước từng bước nặng nề rời khỏi cung điện. Nhưng ông không quay trở về nhà mà đi đến một vách núi trong rừng. Đến cả một đứa con mà ông cũng không bảo vệ được thì làm cha còn ý nghĩa gì.
“Wind, cha sẽ xuống dưới đợi con. Lúc con xuống sẽ không còn thấy cô đơn nữa.”
Blow nhắm mắt lại, ông buông thả cơ thể mình chuẩn bị rơi xuống.
Lúc này, Song Jun đang đuổi theo một con thỏ trong rừng thì nhìn thấy Blow. Chị ta thấy ông chuẩn bị nhảy xuống liền nhanh tay tóm lấy áo ông lại.
“Blow, ông đang làm gì vậy?”
“Tiểu thư?”
Blow có chút bất ngờ khi nhìn thấy Song Jun ở đây.
“Vào bên trong trước đi, có gì từ từ kể ta nghe.”
Song Jun kéo ông vào bên trong. Sau khi nghe hết câu chuyện của Wind, Song Jun tức giận vỗ tay lên đùi mình.
“Không thể tha thứ được. Bon Mars hành xử như vậy đối với Wind là không đáng.”
“Nhưng ngài ấy đã quyết định thì không có gì thay đổi được.”
Blow buồn rầu nói.
Chuyện này Song Jun cũng công nhận với ông ta. Một khi Bon Mars đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể lay động ý định của anh. Nhưng mà, dù cho có cố chấp đến đâu thì vẫn có một người khiến Bon Mars hồi chuyển tâm ý.
Song Jun an ủi Blow, đắc ý nói:
“Ông không cần lo. Có một người sẽ giúp ông cứu Wind.”
“Ai có thể được?”
Blow hoang mang.
“Chính là phu nhân Candy Thi.”