Sáng hôm sau, Lâm Giai Ý lờ đờ mở mắt, nhìn sang bên cạnh Vương Dịch Thành đã thức từ đời nào. Khoảng giường trống không, Lâm Giai Ý ngồi dậy, đêm qua đến gần sáng mới có thể chợp mắt nên người có hơi uể oải. Tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào, Lâm Giai Ý mở cửa, là Tiểu Mạn, trên tay Tiểu Mạn là một bộ quần áo mới:
- Thiếu phu nhân, đây là quần áo mà thiếu gia bảo ta mang lên cho người, người mau thay đồ rồi xuống ăn sáng, lão gia và thiếu gia đang chờ ạ.
Lâm Giai Ý nhận lấy bộ quần áo:
- Ta xuống ngay….
Sao khi ngồi vào bàn ăn, một bữa ăn thịnh soạn được chuẩn bị kỹ lưỡng. Vương Văn Khiêm nhìn nét mặt Lâm Giai Ý có vẻ không tốt, ông liền hỏi:
- Giai Ý à, hôm qua cháu ngủ không ngon sao? Nhìn cháu có vẻ mệt mỏi??
Lâm Giai Ý lắc đầu:
- Không sao đâu ạ, hôm qua cháu ngủ muộn nên sáng dậy có hơi khó chịu ạ …
Nói xong cô nở một nụ cười thật tươi để ông an tâm. Vương Dịch Thành nói với ông:
- Chút nữa cháu đưa cô ấy về cho cô ấy ngủ thêm, ông không phải lo ạ …
Sau khi ăn sáng xong, Lâm Giai Ý cùng Vương Dịch Thành trở về ngoại ô. Trên đường đi chả ai nói với ai câu nào, về đến nhà Vương Dịch Thành bước xuống xe đi một mạch vào nhà, không hề để tâm đến Lâm Giai Ý. Về nhà, Lâm Giai Ý vẫn tiếp tục công việc “làm vợ” của mình.
Trưa hôm đó, khi đang lau cửa kính thì Lâm Giai Ý nghe có tiếng chuông ngoài cổng, ra mở cửa, là một người con trai độ tuổi tầm bằng Vương Dịch Thành, cô hỏi:
- Anh là ai, đến đây tìm ai???
Tống Thiệu Quân trố mắt nhìn người con gái trước mặt, đến cả anh cô cũng không nhận ra sao, Tống Thiệu Quân cười cười:
- Chị dâu, em là Tống Thiệu Quân, hôm đám cưới chúng ta có gặp nhau nhưng chắc là khách đông quá nên chị không nhớ rõ…. Em đến tìm Vương Dịch Thành, anh ấy có nhà không ạ???
Lâm Giai Ý gật gật đầu:
- À à…. Dịch Thành đang ở trên phòng, cậu vào nhà đi, để tôi gọi anh ấy
Sau khi vào nhà, Lâm Giai Ý nói với Tống Thiệu Quân:
- Cậu ngồi chờ chút nhé, tôi gọi anh ấy xuống ngay….
Sau khi Vương Dịch Thành xuống, anh hỏi Tống Thiệu Quân:
- Có chuyện gì mà đến tận đây tìm anh vậy???
Tống Thiệu Quân nhìn xuống bếp, cảm thấy Lâm Giai Ý không nghe được cuộc nói chuyện mới lên tiếng:
- Khoan hẳn nói chuyện công việc, anh nghĩ sao mà để chị dâu làm hết tất cả các công việc trong căn nhà to như thế này vậy, anh làm vậy khác nào xem chị là người ở???
Vương Dịch Thành nhún người:
- Bình thường mà, với lại nhà anh cũng đang cần giúp việc…
Tống Thiệu Quân trố mắt nhìn đàn anh của mình:
- Anh nghỉ làm sao vậy, ông nội mà biết được chuyện này thì không hay đâu…
Vương Dịch Thành nhìn Tống Thiệu Quân:
- Chúng ta không ai nói thì làm sao ông biết được. Đừng nói vớ vẩn nữa, tìm anh có việc gì???
Tống Thiệu Quân biết rõ tính tình của Vương Dịch Thành, đành nói qua chuyện công việc, lải nhải nhiều chỉ có ăn đấm.
Lâm Giai Ý ở trong bếp không biết hai người nói chuyện gì nhưng nhìn nét mặt Vương Dịch Thành khó chịu trong thấy. Một lúc sao Vương Dịch Thành cũng Tống Thiệu Quân rời khỏi nhà. Đến chiều hôm đó Vương Dịch Thành trở về, nét mặt rất khó coi, anh đi thẳng một mạch lên phòng. Lâm Giai Ý thấy anh khó chịu nên cũng không dám nhiều lời.
Đến 7 giờ tối, không thấy Vương Dịch Thành xuống ăn tối nên Lâm Giai Ý lên gọi anh. Cô gõ cửa, không vào trong đứng bên ngoài nói vọng vào:
- Bữa tối tôi chuẩn bị xong rồi, anh xuống ăn tối đi ạ..
Giọng trầm vang lên hai từ “ biết rồi “, Lâm Giai Ý nghe xong cũng không ở đó đợi mà đi xuống. Một lúc sau Vương Dịch Thành bước xuống, bình thường Lâm Giai Ý chờ anh ăn xong sau đó cô mới ăn. Hôm nay cũng không ngoại lệ, Vương Dịch Thành ngồi ở bàn ăn, Lâm Giai Ý đang lau dọn bếp, không khí im lặng đến khó chịu. Vương Dịch Thành múc ít canh ra bát của mình, thổi nhẹ rồi đưa lên miệng, nuốt hết ngụm canh, anh từ tốn gọi Lâm Giai Ý:
- Lâm Giai Ý, qua đây….
Lâm Giai Ý bỏ chiếc khăn lau xuống, bước lại chỗ Vương Dịch Thành, nhưng vừa bước đến Vương Dịch Thành đã đứng lên bóp chặt lấy cổ cô, nghiến răng nói:
- Cô nấu canh cho tôi ăn hay là cho chó ăn vậy hả???
Lâm Giai Ý chưa biết chuyện gì, cô vẫn nấu ăn như thường ngày thôi mà. Lực tay của Vương Dịch Thành quá mạnh khiến cô khó thở:
- Thiếu… thiếu gia…. Tôi sắp…sắp không thở được nữa rồi…..
Vương Dịch Thành đẩy mạnh khiến Lâm Giai Ý ngã nhào, trán cô đập vào cạnh ghế, một vết thương nhỏ đang rỉ máu xuất hiện trên trán cô. Vương Dịch Thành không quan tâm, anh nói:
- Mau qua đây, nếm thử món canh cô nấu xem có ngon không…
Lâm Giai Ý đau đến phát khóc, đưa mắt nhìn Vương Dịch Thành, sợ hãi:
- Thiếu…. Thiếu gia…..
Vương Dịch Thành quát lớn:
- MAU QUA ĐÂY!!!
Lâm Giai Ý sợ đến tột độ, vội đứng lên bước tới cạnh Vương Dịch Thành, anh ta ra lệnh cho cô nếm thử món canh trước mặt. Tay Lâm Giai Ý run run múc muỗng canh đưa lên miệng, Vương Dịch Thành nhìn cô không rời mắt, đợi cô nuốt hết canh, anh hỏi:
- Sao, có ngon không???
Lâm Giai Ý không dám lên tiếng, chỉ lắc đầu, canh hôm nay hơi nhạt. Hôm nay cô lại chọc giận Vương Dịch Thành rồi…. Vương Dịch Thành nói tiếp:
- Không ngon à, không ngon cũng phải uống hết canh cho tôi ….
Nói rồi Vương Dịch Thành cầm bát canh lớn lên, đổ hết lên đầu Lâm Giai Ý. Lâm Giai Ý chết trân đứng chịu trận, nước canh không quá nóng nhưng vẫn làm cô rát cả da và vết thương mà Vương Dịch Thành vừa tặng cho cô. Là nước mắt hay nước canh mặn,làm lòng cô đau như xé. Canh trong bát đã cạn, Vương Dịch Thành không chần chừ mà ném thẳng cái bát xuống sàn, tiếng thủy tinh vỡ chói tai vang lên. Vương Dịch Thành đay nghiến:
- Đúng là cái đồ vô dụng, tốt nhất đừng để Vương tổng thấy mặt cô trong lúc này….
Nói rồi Vương Dịch Thành đi ra khỏi nhà, Lâm Giai Ý nhìn đóng thủy tinh dưới chân mình, đôi chân cũng đã xuất hiện những giọt máu li ti do vụn thủy tinh rơi trúng. Nước mắt và máu trên khuôn mặt nhỏ bé biến cô thành một đứa đáng thương. Hạnh phúc là gì, Lâm Giai Ý không cảm nhận được, mà thứ cô nhận lấy chính là sự khinh rẻ miệt thị, đứa con gái chưa bao giờ có được sự yêu thương từ người khác nay càng đáng thương hơn khi gặp phải người chồng tàn bạo như thế này……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT