Đến giữa trưa, khi Tố Thanh Thanh chuẩn bị cùng Cẩn Mai và Lâm Giai Kì đi dùng bữa thì điện thoại bỗng đổ chuông. Nhìn tên hiển thị trên màn hình, Tố Thanh Thanh khẽ thở dài, thoạt rồi bắt máy.
“Cô giành chút thời gian qua đây đi.” Hà Vu ở đầu dây bên kia khó chịu ra lệnh.
Nghe vậy, Tố Thanh Thanh đành vâng dạ rồi tắt máy.
“Mẹ chồng mày à?” Cẩn Mai bên cạnh cau mày hỏi.
Tố Thanh Thanh gật đầu, không nói thêm gì nữa, chào mọi người sau đó rời đi.
————
Tới nơi, khi Tố Thanh Thanh còn chưa kịp bước chân vào cửa, thì từ bên trong đã vọng ra tiếng nói chuyện rôm rả của mẹ chồng.
“Đông Quân, con gắp cho Tuyết nó ăn đi, cháu đừng ngại.”
Bà vừa dứt lời, một giọng nữ ngọt ngào vang lên:
“Vâng, bác cứ để con tự nhiên”
Tố Thanh Thanh mím chặt môi, còn chưa định thần đã nghe thấy tiếng của anh.
“Mẹ cứ để cô ấy tự ăn.”
Tận đáy lòng dấy lên một hồi chua xót, mặc dù cô không nhìn nhưng cũng có thể tưởng tượng ra khung cảnh ấm áp kia. Hình như họ mới chính là một gia đình. Còn cô? Cô là gì? Phải chăng chỉ là một người đi lạc vào mà thôi.
Phải, là một người dưng!
Cô hít một hơi, đưa tay mở cửa bước vào.
Nghe tiếng mở cửa, Sở Đông Quân vô thức quay ra, vừa hay đụng phải ánh mắt của Tố Thanh Thanh, anh không giấu nổi sự ngạc nhiên, hai mắt mở to nhìn cô đang bình tĩnh bước vào.
“Chà!” Chỉ nghe thấy một tiếng phát ra từ miệng của mẹ chồng, trên môi là ý cười sâu xa.
Tố Thanh Thanh có chút trầm mặc...thì ra là bà ấy cố tình.
“Anh cũng ở đây hả...em về ăn cơm với con.” Cô giả bộ ngây ngốc, cười nói.
“Mẹ ơi...” Zi từ trên ghế nhanh chân chạy ra ôm cô, sau đó kéo cô về phía bàn ăn.
Không khí trong nhà phút chốc trở nên vô cùng ngột ngạt.
Tố Thanh Thanh ngồi xuống cạnh hai con, ngồi gần cô gái kia. Cô ấy ngồi cạnh anh!
“Cô ơi, sao cô lại chiếm chỗ của mẹ cháu thế?” Zi hồn nhiên nói khiến sắc mặt của người con gái đó tái hẳn đi, chỉ biết lúng túng trả lời:
“Xin lỗi…. để cô tìm chỗ khác.”
Hà Vu thấy vậy thì tỏ rõ vẻ khó chịu, không vừa ý hắng giọng:
“Hừ, đang ngồi ăn lại muốn tính đi đâu. Tuyết à cháu cứ ngồi đấy.”
Tố Thanh Thanh chỉ cười, đưa tay qua kéo con ngồi lại gần, nhỏ giọng dỗ dành:
“Zi ngoan, ăn xong mẹ đưa hai đứa đi chơi nhé!”
Nghe cô nói vậy, Zi liền nhoẻn miệng cười, rất nhanh đã gật đầu đồng ý.
Sự thản nhiên tới khác thường của Tố Thanh Thanh khiến ai lấy cũng đều kinh nhiên.
Sở Đông Quân nhìn cô, cân nhắc mội hồi bèn lên tiếng:
“Thanh Thanh, đây là Tuyết…”
Chưa để anh nói hết, Tố Thanh Thanh đã nhanh chóng chặn lời:
“Em biết, đồng nghiệp mới của anh hả? Cô ấy rất xinh!”
Sở Đông Quân không ngờ cô sẽ nói như vậy, hai mắt nhìn cô đầy kinh ngạc, nhất thời không biết nói gì.
“Tuyết này, mỗi tháng lương cháu được chắc tầm 12-15 triệu đúng không?” Hà Vu đột nhiên hỏi.
“Vâng, nhưng có tháng cháu chỉ được 13 triệu thôi, bởi vì không tăng ca.” cô ấy cười. Nụ cười đó chói quá...chói đến mức đập vào mắt cô đau rát.
Hà Vu suýt xoa một tiếng, thoạt rồi liếc mắt sang cô, nói bóng nói gió: “Aiza, chẳng như có ai kia, mỗi tháng chỉ làm được 8-9 triệu, kể ra cô cũng may khi lấy con tôi đây nhỉ, Thanh!”
Tố Thanh Thanh không phản bác, không nhanh không chậm trả lời:
“Nếu đấy là may mắn, vậy con cũng xin nhận mình xui cả đời để không gặp may.”
Hà Vu thấy cô trả treo thì tức lắm, ghét bỏ vứt ra một câu: “Hừ, không biết liêm sỉ!”
Tố Thanh Thanh có chút bất mãn, nhịn không được liền đáp: “Ít nhất cũng không vô sỉ bằng những kẻ lừa dối sau lưng người khác mẹ ạ.” Nói rồi cô vô tư nhìn sang Sở Đông Quân, “Phải không anh?”
“Đông Quân, con xem, con xem đi… Có con dâu nào lại ăn nói hỗn láo như thế trước mặt mẹ chồng hay không...cái đồ mất dạy!” Hà Vu đập đũa xuống bàn, tay chỉ chỉ vào mặt cô.
Người đời nói quả không sai, tức nước thì bỡ bờ!
Cô không đáng để bị sỉ nhục như vậy! Càng tệ hơn là ngay trước mặt của người phụ nữ kia!
“Vậy sao? Cảm ơn mẹ quá khen, ít nhất con cũng mất dạy công khai còn hơn những người lén lút làm chuyện xấu”
“Thanh Thanh...em thôi đi!” Sở Đông Quân im lặng từ nãy giờ lúc này mới lên tiếng.
Tố Thanh Thanh cau mày nhìn anh, lại thấy cánh tay cô gái kia đặt nhẹ lên tay anh dường như đang an ủi.
Tố Thanh Thanh cười chua xót… vậy ai an ủi cô?
Bo và Zi lúc này cũng chỉ biết ngơ ngác nhìn cô, cơ hồ là không hiểu chuyện gì.
“Đi, mẹ đưa hai đứa đi chơi” Tố Thanh Thanh nhìn hai con nói.
“Thanh, em....” Sở Đông Quân tức giận, hai mắt cũng vì thế mà đỏ ngàu.
“Em không muốn cản trở bữa ăn vui vẻ của mọi người” Nói xong, mặc cho mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô, xong Tố Thanh Thanh cũng không quan tâm, cứ thế dẫn hai con ra ngoài
————
Vừa ra tới ngoài cửa, mọi phòng tuyến mà Tố Thanh Thanh vừa dựng lên rất nhanh liền sụp đổ, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
“Mẹ ơi,sao mẹ lại khóc?” Thấy cô khóc, Zi ngơ ngác hỏi.
Tố Thanh Thanh khẽ lắc đầu, Bo thấy vậy cũng đưa đôi bàn tay bé nhỏ lên, lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên mặt cô
“Mẹ có khóc đâu, là bụi bay vào mắt đấy chứ...”
Cô không muốn khóc, chỉ là quá tủi thân mà thôi...
Mẹ anh nói như vậy mà anh không hề nói gì...cô đi như thế anh cũng không đuổi theo....
Vậy những gì cô cố gắng hôm qua đối với anh không là gì sao?
Tình cảm anh giành cho cô, rốt cuộc là như thế nào?
———
Tối đấy khi Tố Thanh Thanh đưa hai nhóc con về nhà, Sở Đông Quân đã ngồi trên soffa ngoài phòng khách.
Cô cũng không hỏi gì cả, chỉ quay người đi vào bếp làm bữa tối.
Sở Đông Quân cũng như thế, im lặng không giải thích.
Trên bàn ăn, Zi buồn bã nhìn cô: “Mẹ ơi, sao ba với mẹ không nói chuyện với nhau ạ?”
“Chị Zi ngố, ba với mẹ giận nhau ồi…” Bo nhí nhảnh nói.
Tố Thanh Thanh cũng chỉ cười bất lực, thoạt rồi dỗ dành nói: “Bo, ăn nhanh lên rồi mẹ kể chuyện cho nghe nhé!”
Không khí bữa cơm rất nhanh rơi vào trạng thái tĩnh lặng, ngột ngạt tới mức khiến Tố Thanh Thanh cảm thấy hít thở thôi cũng thật nặng nề.
Ăn cơm xong, Sở Đông Quân vào thư phòng làm việc, mãi cho tới đêm mới quay lại phòng ngủ.
Lúc Sở Đông Quân mở cửa phòng, Tố Thanh Thanh vẫn chưa ngủ. Anh kéo chăn trèo lên giường, mang theo hơi ấm rất nhanh truyền đến, đôi bàn tay to lớn vươn ra ôm lấy thân hình mảnh mai của Tố Thanh Thanh.
“Hôm nay em như vậy là hơi quá với mẹ đấy.” Sở Đông Quân khẽ thì thầm, có chút trách hờn nói.
Tố Thanh Thanh hệt như một con mèo bị dội một gáo nước lạnh vào người, vừa lạnh buốt vừa đau đớn chạy khắp toàn thân.
Nước mắt bỗng trực trào, cô hít một hơi sâu, cố ngăn hai hàng nước mắt có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, giọng nghẹn hẳn đi:
“Anh cũng cho rằng em như vậy là quá đáng? Anh có biết em đã chịu những gì do mẹ anh làm hay không, anh đã từng hỏi xem bà ấy rốt cuộc đã từng coi em là con dâu bao giờ chưa?”
Chắc anh không bao giờ biết mẹ anh thường hay mỉa mai cô như thế nào, mẹ anh châm biếm gia đình cô ra sao.
Cái gì mà ‘Đũa mốc mà chòi mâm son?’, ‘Đỉa mà đòi đeo chân hạc?’
Hay những hôm mưa to gió lớn mẹ anh sai cô đi mua đủ thứ, đến mức cô ốm cũng phải nói dối rằng chẳng may bị dính mưa….
Tố Thanh Thanh vô thức ôm ngực, đáy lòng đau tới mức hít thở khó khăn.
Anh sẽ không thể hiểu được đâu Sở Đông Quân à!
Câu hỏi của cô nhất thời khiến anh im lặng, qua vào giây liền ôm cô chặt hơn:
“Anh xin lỗi, là anh không để ý đến cảm nhận của em?”
Tố Thanh Thanh cười chua chát.
“Không sao, dù sao khi quen với lừa dối thì con người ta cũng dần mất đi cảm giác tin tưởng.” Nói rồi cô thoát ra khỏi vòng tay của anh, nằm về sát mép giường, cách xa anh một chút.
“Thanh Thanh….anh…”
“Em mệt rồi, anh cũng ngủ sớm đi.” Chưa để Sở Đông Quân nói hết câu cô đã cắt ngang.
Cô không muốn nghe thêm bất kỳ lời nói nào của anh nữa….ít nhất là trong giây phút này.
Trước đây Tố Thanh Thanh vô cùng mạnh mẽ, cô tin tưởng vào hai chữ 'tình yêu' của anh dành cho cô, nhưng giờ đây thì sao? Cô cũng chỉ là một trong vô vàn những người phụ nữ bình thường khác, khi gặp hoàn cảnh như vậy cũng sẽ đau, cũng sẽ ghen, thậm trí là mất đi niềm tin vào người mình yêu quý nhất….
Đêm đó là lần đầu tiên hai vợ chồng cô ngủ quay lưng về phía nhau....
Một sự lạnh lẽo bao trùm lên tất cả... rất lạnh!