10 giờ sáng, ca phẫu thuật của Zi kết thúc một cách thuận lợi. Bác sĩ nói khi thuốc mê hết tác dụng thì con bé sẽ tỉnh lại, nhưng hiện tại đã quá 9 giờ tối rồi, thấy con cứ nằm yên như vậy khiến Tố Thanh Thanh vô cùng bứt rứt.
Lúc này, Sở Đông Quân từ phòng bên đi vào, thấy cô vẫn ngồi ở cạnh giường con thì nhẹ nhàng nói.
“Con sẽ sớm tỉnh thôi, em nghỉ ngơi chút đi, anh sẽ ngồi đây với con.”
“Em không sao, anh đang bị thương.” Tố Thanh Thanh cười đáp.
Sở Đông Quân khẽ thở dài thoạt rồi đưa chiếc khăn ấm về phía cô.
Tố Thanh Thanh đứng dậy, nhận lấy chiếc khăn.
“Em ổn mà, anh đừng cứ thế mà cử động được không? Vết khâu vẫn còn mới, không cẩn thận nó lại chảy máu mất.”
“Chỉ là cử động nhẹ thôi. Em đó, bản thân sắp thành gấu trúc rồi mà cứ nói không sao.”
Tố Thanh Thanh cười, đưa chiếc khăn vỗ vỗ lên mặt, hơi ấm ẩm ướt từ khăn khiến cả người cô tỉnh hẳn.
“Thanh Thanh này….” Sở Đông Quân ấp úng, muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở lời ra sao.
“Hả?”
“Em…em có thể giúp anh cởi nó ra không, anh muốn thay đồ một chút.” Anh vừa nói vừa chỉ vào chiếc áo đang mặc trên người.
Cũng phải, bây giờ anh đâu thể tự ý mà cử động được.
“Vậy đi thôi.” Tố Thanh nói, thoạt rồi dìu anh về phòng, giúp anh thay quần áo.
————————
Cùng lúc đó tại bệnh viện tư nhân, phòng chăm sóc đặc biệt.
Một người đàn ngồi trên chiếc ghế sofa dài, hai chân hắn vắt chéo, trên tay là điếu thuốc lá sắp cháy hết. Vẻ mặt hắn lạnh như băng, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn người đang nằm trên chiếc giường bệnh kia - Hạ Tuyết.
“Cô ta chưa tỉnh lại đâu, còn sống là may rồi.” Kỳ Diêm từ ngoài đi vào, thấy vậy liền nói.
“Ừ”
“Cố Nguỵ, cả đống tàn thuốc này là của anh hả?” Kỳ Diêm kinh ngạc lên tiếng, sau đó nhanh chân đi đến mở cửa sổ. “Toàn khói là khói, anh tính để cô ta không chết vì bệnh mà chết vì sặc khói thuốc sao?”
Nói xong, Kỳ Diêm đi đến trước mặt Cố Nguỵ, thoạt rồi cướp điếu thuốc từ tay hắn, miệng khẽ cằn nhằn: “Anh muốn nổ phổi à?”
Cố Nguỵ không nói gì, nhưng Kỳ Diêm biết hiện tại người đàn ông này đang rất khổ tâm. Người anh yêu thương nhất lại không tin tưởng, ngay cả con cũng không thể nhận. Nhìn Cố Nguỵ như vậy, tâm trạng của Kỳ Diêm vô cùng bí bách.
Im lặng một hồi, Cố Nguỵ bỗng nhàn nhạt lên tiếng:
“Cậu nghĩ sao về việc này?”
Kỳ Diêm trầm mặc, sau một lúc lâu mới cân nhắc lên tiếng:
“Cô ta bị đâm tổng cộng 3 nhát, đầu còn bị vật nặng đánh từ phía sau.” Kỳ Diêm thở dài “Cả người bầm tím thế kia, em chắc là cô ta phải chịu tra tấn dã man đó. Bản thân thương tích như vậy mà vẫn có thể trốn ra ngoài và lao vào đầu xe em, hẳn là không muốn bị bỏ mạng ở đó.”
“Cậu nói cô ta lao vào đầu xe cậu?”
“Đúng vậy. Cũng may lúc đó là ngã rẽ, nếu không với tốc độ đó của em…e là giờ này cô ta đã không thể nằm đây rồi.”
Cố Nguỵ không ngờ tên Gin lại quen biết được Hạ Tuyết, càng không ngờ họ bắt tay hại hắn và người phụ nữ của hắn, nhưng điều khiến hắn khó hiểu là hai người họ đang ngồi chung thuyền vậy tại sao lại để cô ta sống không bằng chết như thế này? Giờ chỉ mong cô ta sớm tỉnh lại, khi ấy mọi chuyện mới sáng tỏ.
Kỳ Diêm ngồi xuống ghế sofa, dáng vẻ bất cần nhìn theo bóng lưng Cố Nguỵ.
“Anh định để chị dâu em hiểu lầm mãi sao?”
Cố Nguỵ thở dài, đây cũng chính là tiếng lòng của hắn, sau đó hắn đứng lên đi về phía cửa sổ, ánh mắt cô đơn nhìn vào khoảng không vô định.
“Tạm thời cứ để cô ấy hiểu lầm đi.”
—————————
Vết thương của Sở Đông Quân đã cắt chỉ, cô công chúa nhỏ của cô sau đêm hôm đó cũng đã tỉnh lại. Nhưng điều khiến Tố Thanh Thanh lo ngại đó là trí nhớ của con. Con bé không nhớ những chuyện đã xảy ra, không nhớ mình đã bị bắt cóc như thế nào. Nó còn hỏi cô tại sao con lại ở trong bệnh viện.
Sau khi Zi được kiểm tra lại và chụp CT một cách cẩn thận, Tố Thanh Thanh đi theo bác sĩ để lấy đơn thuốc.
“Bác sĩ, tình trạng con tôi hiện giờ liệu có ảnh hưởng gì không ạ?”
“Không sao đâu chị, đó là biểu hiện hết sức bình thường khi đầu bị va đập mạnh. Đây là hiện tượng mất trí nhớ tạm thời. Tuy nhiên việc nhớ lại hay không còn tuỳ thuộc vào cháu bé.”
Tố Thanh Thanh khẽ thở dài. Nghe bác sĩ nói vậy cô thấy yên tâm hơn hẳn. Không nhớ cũng tốt, cô không muốn cô công chúa nhỏ của mình nhớ lại những kí ức đáng sợ ấy.
Lấy thuốc xong xuôi, Tố Thanh Thanh trở lại phòng con. Hình ảnh con đang nằm trong lòng Sở Đông Quân khiến cô vô cùng ngạc nhiên.
Lâu lắm rồi….lâu đến nỗi khiến cô suýt quên mất rằng bản thân cũng từng có một gia đình hạnh phúc…
“Mẹ ơi!” Vừa thấy cô Zi liền vạch tội anh “Ba xấu lắm, ba kể chuyện Nàng Tiên Cá sai hết cho con nghe.”
Tố Thanh Thanh cười, lấy ghế kê cạnh giường con.
Zi phụng phịu, lắc đầu biểu tình. “Mấy hôm trước ba còn kể hoàng tử yêu nàng công chúa vì giọng hát ngọt ngào, hôm nay lại bảo yêu nàng vì nàng là người đầu tiên không chê mình xấu xí. Rõ ràng là ba đang nhầm sang truyện Người Đẹp Và Quái Vật!”
“Hả…” nụ cười trên môi Tố Thanh Thanh rất nhanh cứng lại. Lời của con khiến cả cô và Sở Đông Quân đều im lặng nhìn nhau.
Mấy hôm trước? Chẳng phải cô và anh đã không gặp nhau trong một thời gian rất dài sao?
Sở Đông Quân không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ với cô. Anh quay sang Zi.
“Phải ha, sao ba lại quên mất rồi.” Anh hốt hoảng nhìn Zi, tay thì tự búng vào trán mình.
Zi thấy vậy thì ôm bụng cười giòn tan.
Tố Thanh Thanh nhìn anh và con cười đùa với nhau, tự hỏi, cứ như vậy liệu có ổn không?
Đến tối, bác sĩ đến kiểm tra. Sau đó đặt vài câu hỏi cho Zi, con bé vui vẻ trả lời. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở khoảng thời gian khi cô và anh vẫn còn là vợ chồng.
“Bác sĩ…”
“Hiện giờ cháu bé đã bình phục nhiều rồi. Còn về trí nhớ, có lẽ cháu bé chỉ muốn nhớ những kí ức mà bản thân thấy an toàn. Nếu gia đình muốn cho cháu xuất viện sớm cũng không sao, tôi sẽ đến thăm khám thường xuyên nên chị và anh đây cứ an tâm.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ” anh đáp.
Tố Thanh Thanh ngồi nhìn Zi. Con bé vừa uống thuốc nên đã ngủ say.
Sở Đông Quân về phòng, một lúc sau đi đến cạnh cô, anh nói: “Thanh Thanh, em ở đây với con, giờ anh sẽ qua đón Bo.”
Tố Thanh Thanh cười nhẹ “Không cần đâu, em nhờ Dì Giang dẫn đến đây rồi. Đồ đạc cũng thuê người đến đó dọn rồi.”
Sở Đông Quân trầm mặc một lát.
Tố Thanh Thanh nói tiếp: “Em và con sẽ về lại căn nhà mà trước đây em mua. Anh yên tâm, em và con sẽ sống tốt.”
“Thanh Thanh này, anh biết mình không có mặt mũi nói những lời này, nhưng anh xin em, cho anh thêm một cơ hội nữa được không, xin em cho anh được bên em và bảo vệ các con.”
“Quân, anh biết chúng ta không thể mà.” Tố Thanh Thanh cười chua chát, cô biết anh đã hy sinh rất nhiều cho cô và con, nhưng với anh, ngoài sự cảm kích và biết ơn ra thì cô đã không còn tình cảm gì nữa rồi…… Vết thương anh để lại, quả thực rất lớn.
Cô chỉ muốn có một cuộc sống yên bình bên các con mà thôi….
“Nhưng còn Zi, em sẽ giải thích với con như thế nào đây. Thanh Thanh à, chỉ là giả bộ trước mặt con thôi cũng được…xin em, vì con mà trở lại nhà của chúng ta được không?”
Nhà của chúng ta? Đông Quân à, sao anh có thể nhẹ nhàng mà thốt ra những lời ấy. Anh đã quên em đã cố gắng hết sức để giữ anh lại sao? Nhưng cuối cùng người anh chọn vẫn là cô ta. Người mà hại chết đứa con còn chưa chào đời của anh và em, người đã hại Zi ra nông nỗi này…anh nói em làm sao tha thứ đây? Làm sao có thể sống với anh coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra được đây?
“Em biết anh đang nghĩ cho Zi. Anh yên tâm, em sẽ nghĩ cách nói khéo với con. Bo và Zi là con của em, cũng mãi là con của anh, anh có thể đến thăm chúng bất cứ lúc nào mà.”
Sở Đông Quân không nói gì nữa, ánh mắt đượm buồn mà trùng xuống.
Tố Thanh Thanh nhìn anh, cô biết anh đã kì vọng rất nhiều khi nói những lời đó.… có phải cô đã quá ích kỉ rồi không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT