Cùng với tuyến đường tấp lập xe cộ là tiếng còi xe cấp cứu vang lên inh ỏi, mang theo tâm thế hết sức khẩn trương. Các phương tiện phía trước cũng vì vậy mà chếch hết sang hai bên, nhường đường cho xe cấp cứu, cơ hồ đã khiến quá trình tới bệnh viện diễn ra được nhanh chóng hơn.
Cửa phòng cấp cứu vừa đóng, đèn lập tức sáng lên.
Thân hình vốn cao lớn của Cố Nguỵ bất lực dựa vào cánh cửa phòng phẫu thuật. Quần áo sạch sẽ trên người hắn đã sớm dính đầy máu đỏ. Máu này, tất cả là của người con gái đang trong phòng cấp cứu kia.
Chưa đầy 10 phút, một nữ y tá vội vã chạy ra, giọng đầy lo lắng: “Bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch, xuất huyết quá nhiều, hiện bệnh viện đang không đủ nhóm máu lưu trữ……”
Mất máu nhiều…. Phải rồi, trên người hắn bây giờ toàn là máu của cô….
“Lấy máu của tôi! Nhanh!” Cố nguỵ vội lên tiếng, ngay sau đó hắn liền đi theo y tá vào phòng bên cạnh để làm thủ tục xét nghiệm.
Một lúc sau, cửa phòng cấp cứu lại một lần nữa đóng lại. Cố Nguỵ giữ tay ở lồng ngực, cảm giác như đang có hàng ngàn mũi dao đâm mạnh qua. Thân mình hắn nhói lên một cái, ngay sau đó, cả người trượt xuống, ngồi sụp trước cửa phòng phẫu thuật.
Hắn thật sự rất sợ….
Khi đang ngồi chơi cùng Zi và Bo, hắn nghe thấy tiếng bước chân, hắn tưởng cô đã về, nhưng khi ra mở của, hắn đã vô cùng ngạc nhiên, người đối diện hắn là Sở Đông Quân. Chẳng phải cô nói đi gặp hắn ta sao? Vậy sao giờ hắn ta lại ở đây?
Chưa bao giờ Cố Nguỵ cảm thấy bất an như vậy….Ngay sau đó hắn đã chạy ra khỏi nhà, Sở Đông Quân còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng cũng kịp dặn hai con, sau đó khoá trái cửa rồi đuổi theo sau.
Cũng may ở gần đây chỉ có một quán caffe cũ, hắn lao nhanh vào quán, bên trong lúc ấy đã xôn xao tiếng la hét, cả đám người vây kín cầu thang. Cố Nguỵ khó khăn lắm mới len qua được đám đông, lên đến tầng 2, đập vào mắt là hình ảnh người con gái đang nằm trên vũng máu, sắc mặt sớm đã tái nhợt. Hắn sợ hãi hét lên, hai tay run rẩy ôm lấy người con gái vào lòng….
Sở Đông Quân vừa hay cũng kịp đuổi tới nơi, bị cảnh tượng trước mắt doạ cho ngây người….
————
Bốn tiếng trôi qua, đèn phòng cấp cứu vẫn sáng.
Cố Nguỵ thất thần, gục mặt vào đầu gối.
“Thanh Thanh…cô ấy rất mạnh mẽ…sẽ không có chuyện gì đâu.” Sở Đông Quân từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng đột nhiên lên tiếng.
Cố Nguỵ thất thần nhìn vào người đàn ông vừa lên tiếng, giây sau liền bất chợt đứng bật dậy, hắn nhoài người, đấm thẳng vào mặt mặt Sở Đông Quân.
Bất ngờ bị Cố Nguỵ tấn công, cộng thêm lực đánh mạnh khiến Sở Đông Quân loạng choạng, thoạt rồi ngã xuống đất.
“Mày còn mở miệng? Tất cả là tại mày và con đàn bà của mày….” Cố Nguỵ gằn giọng, hai mắt đã sớm đỏ ngàu, nhìn chằm chằm anh.
“Cố Nguỵ….tao biết mày nghét tao nhưng đừng đem người khác vào chuyện này.” Sở Đông Quân trừng mắt, thoạt rồi đứng dậy túm lấy cổ áo Cố Nguỵ
Tên này điên rồi, dù gì người nằm trong đó cũng từng là vợ anh….hắn quan tâm một, anh quan tâm mười, vậy vì cớ gì mà lôi một người không liên quan vào?
“Thằng chó, mày nói không liên quan? Cô ấy bảo tao là hẹn gặp với mày…nhưng mày đến nhà gặp cô ấy? Mày nói xem, cô ấy đang hẹn gặp ai? Không phải là con đàn bà chết tiệt của mày đang giở trò sao?” Giờ phút này, Cố Nguỵ sớm đã không còn giữ được bình tĩnh, lời nói vô cùng khó nghe, hắn hất tay của Sở Đông Quân ra. Sau đó túm lấy cổ áo anh, đẩy mạnh về phía tường.
Sở Đông Quân sốc đến mức mặt mũi trắng bệch, miệng mấp máy nói không thành tiếng.
Thái độ của Cố Nguỵ như bị ma nhập, hắn đột nhiên cười phá lên, trái lại với nụ cười như ma quỷ đáy mắt hắn lạnh đến thấu xương, như thể muốn giết người.
“Để tao nói cho mày biết, Tố Thanh Thanh đang mang thai đứa con của mày….Năm tháng rồi, năm tháng rồi mày nghe rõ chưa?” Cố Nguỵ lớn tiếng, từng câu từng chữ được hắn nhấn mạnh và nhắc lại một cách rõ ràng.
Lời của Cố Nguỵ như sét đánh ngang trời. Sở Đông Quân thất thần ngã khuỵu xuống, như thể không tin vào tai mình.
Năm tháng…năm tháng…chẳng phải lúc đó hai người vẫn sống với nhau sao? Tại sao anh lại không hay biết? Lần gặp ở bệnh viện hôm đó rõ ràng anh thấy cô có gì đó khác…nhưng tại sao anh không đoán ra….tại sao lại sảy ra chuyện như thế này….
Lúc này, đèn phòng phẫu thuật vụt tắt, bác sĩ từ bên trong bước ra.
Thấy vậy Cố Nguỵ vội vàng bước nhanh về phía vị bác sĩ đó, lo lắng hỏi:
“Cô ấy sao rồi bác sĩ?”
“Cũng may có máu chuyền kịp thời, chúng tôi sẽ chuyển cô ấy đến phòng theo dõi, người nhà có thể yên tâm rồi!” Bác sĩ bình tĩnh nói, rồi vỗ lấy vai hắn chấn an, “Còn về đứa bé…tôi rất lấy làm tiếc.”
Cố Nguỵ nhẹ nhõm thở hắt một hơi. Dù đứa bé không phải con của hắn hay thậm trí là là con của hắn thì chỉ cần cô không có mệnh hệ gì thì với hắn đó mới chính là tin mừng nhất. Hắn chỉ cần cô, chỉ cần cô bình an là đủ rồi.
Cố Nguỵ cảm ơn bác sĩ, lúc này Tố Thanh Thanh cũng được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu. Cố Nguỵ theo ngay bên cạnh, tay hắn nắm chặt lấy tay cô.
Sở Đông Quân loạng choạng đứng dậy, hắn không nói gì, thất thần muốn đi theo sau, anh muốn nhìn thấy cô……nhưng bị Cố Nguỵ trừng mắt, buông lời cảnh báo: “Tôi không muốn để cô ấy thấy bản mặt của anh.”
Nhìn bóng dáng chiếc giường y tế xa dần, Sở Đông Quân cảm thấy thật chua xót…
Hoá ra đây chính là kết cục anh chọn….
Là anh phảm bội cô….chính anh đã hại cô……hại luôn cả đứa con của cả hai người!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT