Cố Đĩnh đang đu người vắt vẻo trên ghế quý phi, soạn ra mấy tin đồn có ích, dự định ngày mai sẽ tung tin trong dân gian, cười nói: “Đều sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Ta đảm bảo Yến tướng quân nhất định sẽ yêu nàng ta từ cái nhìn đầu tiên. Kể cả hắn có không thích, thì cũng phải chấp nhận cho cô ta một danh phận khi cô ta mang thai mà thôi.”
Đến lúc đó, nhất định ta sẽ trở thành một người phụ nữ đáng thương nhất trong mắt cả kinh thành này.
Đương nhiên, mấy cái trò phong ba bão táp này là do chính ta tự tay sắp xếp mà thành.
Người phụ nữ hai lần bị bỏ rơi, một người là hôn phu thanh mai trúc mã, một người là tướng công mới cưới. Ai da, làm bạch nguyệt quang mãi cũng mệt đó nha.
7.
Thấy Cố Đĩnh vẫn nằm vắt vẻo trên ghế, ta liếc hắn một cái rồi nói: “Huynh định qua đêm ở đây thật đấy à?”
Cố Đĩnh bật cười: “Sao nàng nhẫn tâm thế? Lợi dụng ta xong rồi muốn đá ta ra chuồng gà ngay à?”
Ta lầm bầm trong miệng mắng hắn, bụng đang đói thì chớ.
Nếu không phải do hắn giả vờ dị ứng với bánh đậu đỏ, ta đã không bị đói như thế này.
Càng nghĩ đến món bánh đậu đỏ chưa kịp xơ múi miếng nào kia ta càng tức: “Sao lúc trước huynh lại nói dối ta chuyện dị ứng bánh đậu đỏ?”
Diễn xong một màn, ta trở lại quán rượu thì giật mình, hốt hoảng vì bộ dạng nghẹn thở như sắp thăng thiên của hắn.
Cố Đĩnh viết xong kế hoạch, đưa sang cho ta đọc: “Tối nay, ta không những ở lại đây mà còn muốn ngủ với nàng cơ. Ở đây có hai tên thủ vệ khá nhạy, phủ tướng quân lại canh gác nghiêm ngặt, hơn nữa bọn họ lại có vô số gián điệp ngầm. Đêm nay ta mà rời đi, chắc chắn mối quan hệ trước giờ của chúng ta sẽ bị phát hiện.”
Mắt ta vừa đọc kế hoạch, vừa nghĩ đến chuyện hắn trở thành “tiểu tam” lại thấy vừa buồn vười, vừa thoải mái.
Cố Đĩnh đứng dậy đi sang phòng bên cạnh, bắt đầu nhóm lửa trong căn bếp nhỏ riêng: “Nàng muốn sao cũng được, nhưng đừng có nảy sinh tình cảm với ta đấy.”
Ngồi xổm nhóm lửa trước bếp lò một lúc, Cố Đĩnh lại đi tới phía sau ta hỏi: “Sao thế, nàng vẫn nhớ Chu Lạc Hành à?”
Chó mới để ý đến hắn.
Sau khi cha ta bị cách chức, ta lập tức đi tìm Cố Đĩnh.
Hắn nghĩ ra rất nhiều cách, tất cả đều chỉ vì muốn ta có thể sống bình yên cả một đời, thế nhưng ta đã không muốn.
Ta cũng biết hắn từng giúp ta tung tin đồn, nhớ đến người con gái từng bất chấp thổ lộ với Chu Lạc Hành giữa đường, để rồi kết cục ngọc nát đá tan theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, nhưng lại bảo vệ được nhà họ Mục.
Đấy là lần đầu tiên Cố Đĩnh lạnh lùng với ta, hắn đưa ta loại thuốc chữa thương hiếm có trên đời rồi hỏi: “Tên đó có đáng để nàng làm vậy không?”
Nhà họ Cố cũng từng là phủ Thái Sư được Bệ hạ sủng ái tin tưởng, thế nhưng quyền cao chức trọng cũng là con dao hai lưỡi, khó tránh bị nghi kị.
Cho nên sau này, chỉ vì vài lời bịa đặt và bằng chứng vô căn cứ của Nhiếp Chính Vương, Tiên đế lại vội vàng cho xét nhà.
Nhưng Cố thái sư vẫn một lòng vì dân vì nước, viết huyết thư khẩn cầu Bệ hạ đừng để nhà ngoại lộng quyền, lũng đoạn triều chính.
Khi đó Cố Đĩnh cũng hỏi ta: “Vì một tên Hoàng đế ngu dốt như thế, liệu có đáng không?”
Cả Cố gia bị tịch thu tài sản, nữ quyến thì bị lưu đày, đến Cố Đĩnh cũng do ta hết lời khóc lóc cầu xin mới được cha giúp giữ lại được cái mạng.
Thế nhưng đen một cái là lại bị tên Nhiếp Chính Vương khốn kiếp kia phát hiện.
Tên họ hàng bên ngoại như rắn rết ấy của Bệ hạ lại xì xào bên tai, khiến người lập tức ra chiếu chỉ ban hôn.
Nếu không nhờ Chu Lạc Hành, có lẽ ta đã phải gả cho Nhiếp Chính Vương tiền nhiệm, cũng chính là cha của hắn rồi.
Có lẽ đó là lần đầu tiên Chu Lạc Hành cầu xin hắn điều gì đó, nên hắn lập tức vui vẻ ban ta cho con trai mình.
Cố Đĩnh lại hỏi ta một lần nữa: “Nàng vì ta mà phải chịu khổ, có đáng không?”
Ta ôm lấy hắn khóc nức nở.
“Huynh không hiểu.”
Làm sao ngươi hiểu được nuôi một con cá vất vả như thế nào chứ!
Tất nhiên, có cho tiền ta cũng không dám nói với hắn.
Vất vả lắm mới nuôi được con cá đó thành Thái phó.
Có lí nào ta lại dễ dàng buông tay được?
Tất cả các ngươi đều là bùa hộ mạng của ta đó!
Nhìn ta tay chân vụng về, Cố Đĩnh thở dài, tay thuần thục nhóm lại lửa, nhanh chóng nấu xong một bát mì trong veo.
Đó là lần đầu Cố Đĩnh đến nhà ta, nghe bảo muốn bắt được trái tim nam nhân, đầu tiên phải tấn công vào dạ dày trước. Ta cũng tiếp thu khảo nghiệm đủ cả, có điều tay chân với trí óc không được kết nối với nhau cho lắm. Cuối cùng, vẫn là Cố Đĩnh thay ta nấu xong bát mì.
Hắn lau bụi trọ bám trên mặt ta: “Ta nhất định sẽ báo đáp nàng, mọi việc cứ để ta lo, sau này nàng đừng làm những việc như vậy nữa. Mấy chuyện không sạch sẽ để ta gánh vác thay nàng làm.”
Đến khi trưởng thành, mấy chuyện không sạch sẽ hắn làm đã chuyển từ nhóm củi lửa sang chọc tức người khác rồi.
Xáo động triều đình, chọc tức mấy tên nam nhân kia. Dựa vào thế gia cuối cùng - cũng chính là Mục gia nhà ta mà nắm giữ trọng tâm quyền lực.
Ta vừa ăn mỳ, vừa nghịch ngón tay của hắn: “Cố Đĩnh, huynh sẽ lật đổ Mục gia đúng không?”
Hắn sững sờ, sau đó bắt lấy tay ta: “Nàng mê sảng đấy à? Nếu muốn ta đã sớm ra tay rồi, cần gì chờ đến bây giờ?”
Ta không nói gì, cúi đầu im lặng ăn mì tiếp.
Hắn lại ghé vào bên tai: “Sao đấy, tân hôn không vui à?”
Ta hừ một tiếng.
Miệng lưỡi của đàn ông đúng là không thể tin được mà.
Cố Đĩnh nghe được tin ta tìm tiểu thiếp cho phu quân, còn tưởng ta muốn lợi dụng tin đồn để kiếm cớ ly hôn, nhưng thật ra không phải.
Giữa tháng sáu, Yến Quy Đình sẽ chiến thắng trở về, còn mang theo một tiểu thiếp đang mang thai. Nước Nam Sở bại trận chỉ còn cách cầu hòa nên đã dâng lên công chúa hòa thân.
Cả tên cẩu Hoàng đế, Chu Lạc Hành lẫn Cố Đĩnh đều sẽ yêu nàng từ lần gặp đầu tiên.
Từ đó về sau, ta cũng chỉ có thể ở trong đình viện nhà Yến Quy Đình chịu cảnh tranh giành tình cảm phiền chán. Hơn nữa, còn bị công chúa của nước Nam Sở khiêu khích, khiến đám nam nhân kia chỉ lo bảo vệ cô ta, cho rằng ta là người đàn bà chua ngoa, đanh đá.
Còn vì sao mà ta biết được ấy à. Hồi năm tuổi được thần tiên báo mộng, tưởng mộng đẹp nàng thơ, nhưng không, là ác mộng.
Chuyện này khiến ta rất phiền não, ngày ngày ra đường đều nghĩ cách để thay đổi số phận. Cuối cùng, dựa vào việc tiếp cận các nam chính, đối tốt với họ để bảo vệ tính mạng của mình sau này.
Cố Đĩnh còn đang nghĩ cách để lấy lòng ta, ngón út vô thức vuốt ve tay ta.
Ta ăn xong bát mì, ngẩng đầu, hạ quyết tâm.
“Cố Đĩnh, cùng ta tạo em bé đi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT