Cố Đĩnh thấy ta không có phản ứng, ghé sát lại gần: "Muốn Kiều Kiều trị cho ta như trước vậy."
Cẩu hoàng đế:???
Chu Lạc Hành khẽ nhíu mày.
Cố Đĩnh, hay lắm.
Lần đầu tiên gã bị ngạt thở, ta sợ chổng vó, vội dùng miệng để độ khí cho gã.
Đây là muốn ta công khai địa vị của chính cung ở trước mặt những con cá khác sao?
Nhưng thấy phản ứng của gã không giống làm bộ, ta không nghi ngờ gì, vội cúi đầu độ khí cho gã.
Chu Lạc Hành bình tĩnh nói: "Ngày hôm trước, ta mời Cố tể tướng đến dự tiệc xuân, hôm đó Cố tể tướng uống hết rượu đậu đỏ trên bàn, cũng không thấy bị dị ứng gì."
Cẩu Hoàng đế xây xẩm mặt mày.
Ta chợt buông tay ra.
Ha hả?
Đám cẩu nam nhân này giở trò tâm cơ trước mặt ta đấy à?
5.
Hẳn là tên cẩu Hoàng đế này chưa từng gặp phải tình huống như thế nên khi ta còn chưa kịp mở miệng, hắn đã giận đến tím mặt.
“Cố khanh, Chu Thái phó, bao năm đèn sách của các ngươi vứt hết xuống sông rồi à mà đứng đây tranh giành tình cảm?”
Quan niệm của hắn trước giờ vẫn luôn là nam tôn nữ ti, phụ nữ phải ở phía sau hậu viện giúp chồng chăm sóc con cái.
Kể cả ta có là một ngoại lệ của hắn, hắn có thể sẵn sàng giành lấy quyền lực của quốc gia này về cho ta. Tình nguyện muốn lấy ta, đưa cho ta ngôi vị tôn quý nhất hậu cung, nhưng sâu thẳm trong thâm tâm của hắn, đó vẫn là việc làm trái với giáo huấn tổ tông.
Ngay từ khi sinh ra hắn đã nhận mọi đãi ngộ đặc quyền, quen được sùng bái, ngưỡng mộ. Hắn luôn ở vị trí đứng ở trên cao nhìn xuống người khác, lòng tự trọng của hắn không bao giờ cho phép bản thân… cúi đầu trước bất cứ ai.
Chính vì vậy, ngay khi ta từ chối vào cung và vị trí Hoàng Hậu cao quý kia, hắn đã thẹn quá hóa giận.
Cũng đúng thôi, tên khốn này đã bao giờ gặp cảnh như vậy đâu?
Sao mà hắn ngờ được, sau mỗi lần ta đưa thuốc trị thương cho hắn, ta sẽ đi tìm đám thiếu niên kia tính sổ, bọn chúng còn vui vẻ để cho ta đ.á.n.h.
Thậm chỉ còn bất chấp thương tích thê thảm đứng lên chỉ vì muốn được ta liếc mắt một cái.
Cố Đĩnh lười biếng cười: “Thưa Bệ hạ, hay là người bỏ d.a.o găm xuống rồi hẵn nói, như vậy sẽ có sức thuyết phục hơn đấy.”
Hai tai cẩu Hoàng đế đỏ bừng lên, bỏ d.a.o găm có thể tổn hại long thể của mình xuống: “Chỉ, chỉ là trẫm lo nó tổn thương nàng ấy thôi.”
Úi dồi ạ, miệng lưỡi tên cẩu nam nhân này còn lươn lẹo hơn cả ta nữa kìa.
Chu Lạc Hành dùng bàn tay bị thương che chiếc bánh đậu đỏ lại, cúi mặt xuống che giấu cảm xúc.
“Ta nên cáo từ rồi.”
Lúc này ta mới quay lại nhìn y: “Thái phó, lúc Kiều Kiều bái đường không thấy người ở đó. Ta đã đợi người rất lâu, mong được nhận lời chúc phúc của người nhưng không được. Bây giờ người lại bỏ mặc ta tiếp sao?”
Ta thừa nhận, là ta cố tình khích đểu hắn.
Ngày tên cẩu Hoàng đế kia triệu ta vào cung hỏi ta có muốn làm Hoàng hậu không, ta đã diễn một vở kịch trước mặt hai bọn hắn. Tay ta siết chặt lấy mặt dây chuyền ngọc bích đến hằn lên, nhìn Chu Lạc Hành phong thái trăng thanh gió mát, phiêu dật đứng đó, lên tiếng xin tứ hôn.
“Bệ hạ, Kiều Kiều cầu xin bệ hạ chấp thuận hôn ước giữa Thái phó và Kiều Kiều.”
Chu Lạc Hành thậm chí còn không thèm liếc ta một cái, chắp tay từ chối với cẩu Hoàng đế.
Sau khi Chu Lạc Hành rời đi, cẩu Hoàng đế trừng mắt nhìn ta: “Nàng tình nguyện gả cho một kẻ không cần nàng hơn là làm Hoàng hậu của trẫm sao?”
Ta cũng bối rối, không nể nang gì nữa mỉa mai Hoàng đế: “Gia quy của Chu gia quy định đàn ông chỉ có thể lấy một vợ, bệ hạ có làm được không?”
Hôm đó, cả ba đều chia tay không vui vẻ gì.
Cũng sau hôm ấy, Chu Lạc Hành không còn để ý đến ta nữa. Y dặn dò người hầu chăm sóc ta đến khi hồi phục thì đưa ta hồi phủ.
Nhưng ta làm sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy được. Ta không tin y có thể bất chấp tất cả che chở ta suốt ba tháng qua mà không có tư tình gì được.
Nếu không, tại sao y lại không an phận làm một Nhiếp Chính Vương nắm giữ quyền hành, lại đi hậu thuẫn tên cẩu Hoàng đế dã tâm bừng bừng kia soán ngôi.
Nhất định trong lòng y có ta!
Trước khi rời đi, ta mặc kệ người khác can ngăn, đến trước kiệu Chu Lạc Hành chặn y lại. Y không bước ra, từ sau rèm ném ra khối ngọc bội đính ước của bọn ta. Ngọc bội rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
“Mục tiểu thư, hôn ước giữa chúng ta chỉ là sự sắp xếp của tiền triều, cô đừng nghĩ đến nó nữa.”
Cuối cùng, toàn bộ tin đồn giữa ta và Chu Lạc Hành đều bay biến hết chỉ sau một đêm.
Ta trở lại Chu phủ thu dọn hành lý, trước khi đi còn đánh chén nốt bữa cuối, ai ngờ húp ngay phải độc. Ta giữ thể diện về đến Mục phủ mới nôn ra máu.
Ca ca đến báo cho ta, Chu Lạc Hành tự tay làm bánh đậu đỏ rồi mang đến thăm ta, nhưng ta lập tức từ chối, đá hắn ra chuồng gà.
“Thái phó, Kiều Kiều còn chưa xuất giá, nam nữ khác biệt, thực sự không tiện.”
Từ đó về sau, ta đối đãi với y vô cùng giữ lễ. Y lại bắt đầu học nấu ăn, nhất là những món mà ta thích ăn nhất, sau đó sai sử ca ca mang về cho ta.
Hờ hờ, ta mà để ý đến y thì ta là chó con.
Thậm chí, khi cẩu Hoàng đến tứ hôn ta với Yến tướng quân, ta còn chuẩn bị một đống thiệp mời dành riêng cho cả Chu phủ. Một con kiến của Chu phủ cũng không thể không biết ta sắp xuất giá.
Nhưng đến lúc bái đường, đến cái cạp quần của Chu Lạc Hành ta cũng không thấy đâu nên cũng có chút buồn bã.
Ta còn cho rằng, hóa ra ta vẫn để lọt một con kiến.
Đè nén niềm vui trả thù xuống, ta hờ hững nhìn Chu Lạc Hành. Đây là lần đối mặt đầu tiên của bọn ta kể từ khi hủy bỏ hôn ước.
Cuối cùng, y không nhịn nổi nữa, siết chặt nắm đấm nói: “Thân là Thái phó, ta cũng không thể ở lại nơi này lâu được.”
Ta cố nhịn cười, thầm nghĩ hay lắm Chu Lạc Hành, dám “chửi mèo quèo chó”, ngang nhiên mắng trên đầu Cố Đĩnh và cẩu Hoàng đế luôn.
“Thái phó, trước đây người có nói khi ta xuất giá sẽ viết tặng ta một bài làm lễ vật, bây giờ có còn tính không?”
Lời này hắn nói với ta ngay sau khi nhẫn tâm ném vỡ khối ngọc bội đính ước kia.
Ta biết lời này như nhát d.a.o cứ.a vào tim hắn, cảm giác sảng khoái thật đấy.
Cố Đĩnh lại nắm tay ta, ra vẻ mười phần đồng tình nói: “Vậy để ta thay Kiều Kiều cảm tạ Chu thái phó trước, ngài đi thong thả, không tiễn.”
Được rồi, coi như cũng miễn cưỡng xoa dịu được trái tim tổn thương của ta vậy.
Ta quay đầu, nhanh chóng thúc giục cẩu Hoàng đế: “Bệ hạ, người cũng tới tặng quà cho ta đúng không ạ? Người mau lấy ra đi. Ta đợi từ lúc thành hôn đến giờ rồi, mệt quá đi.”
Cẩu Hoàng đế hít vào thật sâu: “Mục Kiều Kiều, nàng nghĩ một trăm tám mươi món lễ vật ta cho nàng còn ít sao?”
Ta giả ngu cười cười, vờ như không thấy sự bất mãn của hắn nói: “Bệ hạ, người đừng kẹt sỉ như vậy chứ. Đó là lễ vật Bệ hạ dành cho nhà họ Mục chúng ta, nhưng lễ vật của Tử Vân dành cho Lạc Chi thì chưa có đâu.”
Tử Vân là tên hiệu của cẩu Hoàng đế.
Còn Lạc Chi là tên hiệu của ta.
Cẩu Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt mười phần thống hận nhìn ta: “Trẫm dám cho, thì nàng cũng không dám nhận.”
Xì.
Ý của hắn là Phượng ấn đấy.
Thời gian hắn bị giam tại lãnh cung chịu tội, ta từng than thở rằng sao Phượng ấn có thể đẹp như vậy.
Đang chăm chú lau máu trên trán cho hắn thì đột nhiên bị nắm lấy cổ tay. Hắn dùng ánh mắt như sói nhìn ta chằm chằm, trịnh trọng nói: “Nếu muội thích, ta sẽ tặng nó cho muội, một ngày nào đó ta nhất định sẽ tặng nó cho muội.”
Đen một cái là ngay ngày hôm sau, ta đã bị tứ hôn cho con trai của Nhiếp Chính Vương, cũng chính là Chu Hành.
Ngày ấy hắn mới đáng yêu làm sao, trái ngược hoàn toàn với tên chó đi.ên hiện tại.
Ta cười nói với hắn: “Bệ hạ, chuyện này không thể nói bừa đâu.”
Nếu là năm đó, giữa đích nữ của phủ Quốc công với Hoàng tử lãnh cung còn có một tia hi vọng.
Nhưng hiện tại là Phu nhân thần tử cùng Hoàng đế bệ hạ đó!
Trừ phi hắn muốn bị mắng là tên hôn quân chết tiệt, chứ ta không muốn bị coi là yêu cơ hại quốc đâu.
À đang dở câu chuyện lãnh cung.
Tên cẩu Hoàng đế khi đó không biết lại moi đâu ra một chiếc lệnh bài, lạnh lùng nói: “Muội cầm chiếc lệnh bài này đi. Có nó, muội có thể ra vào cung bất cứ lúc nào, có thể làm bất cứ điều gì, kể cả yêu cầu ta làm gì đó cũng được.”
“Làm cái gì cũng được sao?”
“Bất cứ điều gì,” hắn lại nhìn chăm chú vào mắt ta, vẫn giọng điệu nghiêm túc ấy, “chỉ cần muội muốn, ta đều sẽ đáp ứng.”
Ngay cả thiên hạ này cũng được sao?
Tiểu hoàng tử trong lãnh cung ấy đáp lời ta: “Kể cả thiên hạ này.”
Khi ấy, ta là tất cả đối với hắn.
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT