Hoàng đế ở trong thư phòng đọc sách mà không xử lý chuyện triều chính như mọi khi.
Thấy ta đến, hắn nói: “Kiều Kiều đến rồi.”
Ta cởi áo choàng, ngáp ngắn ngáp dài ngồi xuống chiếc ghế mềm mại, đáp “ừm”.
Nhìn thì nhàn nhã nhưng thực ra trong lòng ta rất lo lắng. Mấy hôm nay ta không để hắn đến gần mình, huống chi là đụng chạm thân mật.
Cổ độc trong cơ thể Hoàng đế cũng ngày càng nghiêm trọng.
“Bệ hạ có thấy đỡ hơn không?”, ta hỏi han với vẻ mặt quan tâm.
Hắn liếc nhìn ta đầy ẩn ý, chậm rãi bước tới: “Sự quan tâm của nàng còn có tác dụng hơn đống thuốc của lũ lang băm đó đấy, Kiều Kiều à.”
Ta nghi hoặc nhìn hắn ung dung ngồi xuống bên cạnh.
Cơn ác mộng từ thời thơ ấu đã khiến ta cực kì bài xích hắn. Từ trước đến nay, ta đã luôn tìm cách lợi dụng hoặc trả thù hắn.
Phải đến khi sắp chia tay như thế này, ta mới cảm thấy có chút thương xót hắn.
Ta vươn tay: “Có muốn ta ôm người không?”
Hoàng đế ngước mắt lên, dáng người gầy gò của hắn hiện tại khiến các đường nét trên khuôn mặt càng rõ nét hơn. Đôi mắt trũng xuống, dường như mất hết khí lực, trong mắt bá quan, đó chính là hậu quả cho sự chìm đắm vô độ với ta mỗi ngày của Hoàng đế.
Hắn cũng chẳng bao giờ phủ nhận điều đó.
Hắn ngoan ngoãn tựa vào lòng ta, giống như khi còn nhỏ, hắn gầy gò nhỏ nhắn được ta vuốt ve trong lòng.
Hơi thở của hắn đang yếu dần, cổ độc phát tác sẽ không để hắn sống qua đêm nay.
Một mảnh yên tĩnh giữa hai ta, cung nữ và thái giám ở bên ngoài cũng không dám thúc giục.
Ánh trăng một mình chiếu rọi đêm nay cũng mang lại cảm giác tịch liêu vô bờ.
Dường như nó cũng cảm nhận được rằng, hôm nay sẽ phải nói lời biệt ly với một người.
“Lạc Chi tỷ tỷ,”
Giọng nói hắn nhẹ nhàng, miệng gọi ta như khi còn nhỏ, “Tỷ từng nói rằng, phụ hoàng và mẫu phi thực sự rất yêu ta, chỉ là bất đắc dĩ mới phải nhốt ta vào lãnh cung.”
Từng lời kể đó khiến ta dần hồi tưởng lại chuyện quá khứ.
Tiểu hoàng tử bé nhỏ lần đầu gặp gỡ như một chú sói con, tính cảnh giác cực kì cao, còn đôi mắt sáng rỡ kia thì ánh lên đầy hung hãn, đe dọa những ai dám đến gần tổn thương nó.
Ta đã phải đưa cho hắn rất nhiều kẹo mới dần dỗ dành hắn, khiến hắn tin tưởng ta.
Lúc ta mang bát canh hầm mẫu thân thay ta nấu cho hắn, hắn mới cho ta đến gần lần đầu tiên.
Hắn hỏi ta, vì sao phụ hoàng và mẫu phi không giống như ta, đối xử tốt với hắn như vậy chứ.
Ta không muốn lại xé rách vết thương lòng mà ta khó khăn lắm mới “khâu vá” lại được cho hắn, ôm hắn vào lòng an ủi nhẹ nhàng: “Điện hạ à, phụ hoàng và mẫu phi của người đều rất yêu thương người. Chỉ là hiện tại họ có vài chuyện hiểu lầm nên mới phải đưa người đến lãnh cung. Người lớn có rất nhiều điều không thể giãi bày với người khác. Thế nên, nếu Điện hạ có chuyện gì nhất định phải nói cho ta biết, không được phép giấu giếm, có biết chưa?”
Vị Hoàng đế hai mươi tuổi đang nằm trong lòng ta bây giờ lại nhắm mắt cất tiếng hỏi: “Còn nàng thì sao? Nàng có yêu ta không? Giữa chúng ta có hiểu lầm gì không?”
Ta không đáp chỉ nhìn chằm chằm vào ngọn nến đang cháy, thầm tính thời gian.
Nếu yến tiệc đã bắt đầu, qua một khắc* mà Hoàng đế vẫn chưa đến, nhất định sẽ có người đến thúc giục.
Vậy nên, ta bắt buộc phải níu kéo hắn thêm một khắc nữa.
(1 khắc = 15 phút)
“Ta đã truyền lệnh cho Yến khanh về kinh sẽ đến báo cáo, một khắc nữa hắn sẽ đến đây.”
Hoàng đế chợt mở mắt, thân thể gầy gò của hắn bỗng đè ta xuống ghế.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má ta.
Ta nheo mắt nghi hoặc.
Ý hắn là sao?
Chỉ đơn giản là kể cho ta về kế hoạch của hắn và Yến Quy Đình, hay còn có ý tứ thâm sâu khác…
Chưa đợi ta kịp hiểu chuyện gì xảy ra, ánh mắt Hoàng đế đã phiếm hồng, như không còn khống chế được đau đớn, gục xuống bên gáy ta thở dốc.
Hai tay bị hắn khống chế, chỉ có thể để hắn tùy ý hôn.
Nếu trước đó vẫn có khả năng kiềm chế được cơn đau do cổ độc gây ra, thì hiện tại sức chịu đựng của hắn đã đạt mức cực hạn, hắn không còn cách nào kiềm chế bản thân được nữa.
Thế nên ta không trách hắn làm vậy với ta.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên ở phía ngoài thư phòng.
“Bệ hạ, người vẫn chưa đến bữa tiệc là vì sức khỏe không tốt sao ạ?”
Cố Đĩnh đứng bên ngoài dò hỏi Thái y.
Hắn vội vã trở về kinh thành, chưa kịp nghỉ ngơi đã lại vội vàng lao đến yến tiệc. Thế nhưng, Bệ hạ vẫn mãi chưa xuất hiện khiến không ít người lo lắng.
Chu Lạc Hành phái người đi xem, Cố Đĩnh cũng nóng lòng muốn gặp người, Yến Quy Đình trùng hợp cũng có việc cần báo cáo nên đã cùng đưa Thái y qua đây.
Nghe thấy vài âm thanh, ta di dời sự chú ý, hướng mắt ra phía cửa sổ.
Bây giờ có nên hét lên không nhỉ? Hình như vẫn hơi sớm thì phải?
Thắt lưng quanh eo bị Hoàng đế cởi ra.
Hoàng đế sa sầm nét mặt: “Mùa đông năm đó hai ta cùng nhau ở dưới mái hiên đón tuyết rơi, không ngờ lại bị bắt được, bọn họ bảo ta dụ nàng đi lạc, đánh ta mười roi, nàng còn nhớ không?”
Hắn khẽ mỉm cười, nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt ấy, kì lạ là lại vô cùng thoải mái khi có người đến gần cửa phòng hơn.
Cuối cùng ta cũng nhận ra,hắn phát điên rồi.
Nhưng thời điểm đã đến, ta cũng chưa từng nói cho ai khác biết kế hoạch này, ta giãy giụa hỏi hắn: “Là do ta mà người bị đánh, người có hận ta không?”
Nhưng hoàng đế lại từ từ trượt xuống eo ta: “Ta nhớ ngày đó nàng đã mời ta ăn tuyết. Tuyết thật mềm mại ngọt ngào, hệt như viên kẹo dẻo nàng nói vậy.”
Đang vùng vẫy thì nghe hắn nói vậy khiến ta đứng hình.
Hắn ngốc sao? Tuyết thì làm sao mà ngọt cho được?”
Hắn cúi xuống muốn hôn nhưng ta quay đầu tránh được, đúng lúc này có người mở toang cánh cửa.
Người xông vào là Yến Quy Đình, hắn được cho phép cầm kiếm vào cung, đứng bên cạnh là một người phụ nữ mang bụng bầu lớn - công chúa Nam Sở.
Đi theo sau lần lượt là Cố Đĩnh cùng Thái y, cuối cùng là người mang vẻ mặt điềm tĩnh nhất - Chu Lạc Hành.
Y nhìn ta rồi tự hiểu,sự đã thành.
Ta lập tức làm theo kế hoạch trước đó, nhắm chặt mắt lại kêu lên: “Bệ hạ, thần có thai, không được!”
Vừa nói dứt lời, không chỉ Hoàng đế mà tất cả những người có mặt ở đó đều sửng sốt há hốc mồm.
Trong mắt Hoàng đế tràn ngập niềm vui, nhưng hắn chưa kịp nói gì tiếp thì máu đột nhiên bắn tung tóe trên mặt ta.
Cảm giác nóng rực khiến ta ngỡ ngàng.
Ngay sau đó, hắn nặng nề ngã xuống cạnh ta.
Nhưng dường như chưa ai kịp để ý đến hắn, chỉ lao đến vội vàng hỏi ta: “Kiều Kiều, nàng không sao chứ?”
Ta nhìn chằm chằm vào cổ tay trống rỗng của mình. Mảnh mai, trắng trẻo không có lấy một vết hằn. Rõ ràng đó không thể là sức lực của một kẻ mất kiểm soát khi khống chế ta.
Cố Đĩnh ôm lấy ta, tức giận mắng Thái y: “Còn đứng đó làm gì? Mau đến xem Hoàng thượng!”
Vị Thái y tội nghiệp chưa kịp tỉnh áo khỏi cơn bàng hoàng, Hoàng đế thì đang nằm trong vũng máu không người quan tâm.
Thấy ta được Cố Đĩnh ôm trọn trong vòng tay, Yến Quy Đình chỉ bày ra vẻ mặt thờ ơ không liên quan.
Hắn thu hồi kiếm: “Phu nhân, đừng sợ.”
Đáng lẽ ra, ta nên rơi vài giọt nước mắt, rồi làm gì đó để buộc tội Yến Quy Đình.
Nhưng ta chẳng thể làm được gì cả, chỉ thấy toàn thân lạnh lẽo.
Nhìn thi thể của Hoàng đế nằm đó, trên môi vẫn còn nở nụ cười dịu dàng.
Ta đẩy Cố Đĩnh ra, lôi vị Thái y kia sang phía Hoàng đế: “Bệ hạ! Bệ hạ!”
Lão Thái y run rẩy kiểm tra cho Hoàng đế một lần, sau đó lắc đầu thở dài.
Mọi thứ đang đi đúng hướng rồi.
Ta quay lại nhìn Chu Lạc Hành.
Chu Lạc Hành cụp mắt nói: “Người đâu, đưa tội nhân Yến Quy Đình đi.”
Kiếm của Yến Quy Đình bị thu giữ, Cấm vệ quân ùn ùn kéo đến trói Yến Quy Đình, đè ép quỳ xuống.
“Bệ hạ băng hà rồi.”
Cố Đĩnh thì thầm vào tai ta.
Hoàng thất chưa có Hậu, Hoàng đế lại là độc đinh duy nhất của Hoàng tộc. Hậu cung vẫn chưa kịp tuyển tú, càng chưa có con nối dõi.
Mọi người chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bụng ta.
Để lấy lại quyền kiểm soát, ta bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Yến Quy Đình với vẻ mặt phức tạp.
Tại sao hắn không đi như ta mong đợi, tại sao hắn không lao đến uy hiếp Hoàng đế?
Thậm chí, ta còn chẳng cảm nhận được sự tức giận của hắn khi tận mắt nhìn thấy vợ mình bị Hoàng đế chiếm giữ. Không vượt qua bài kiểm tra của ta, ta không biết có nên tin tưởng hắn không nữa.
Bệ hạ chưa lập Thái tử, lại không có Hoàng hậu, không có ai đứng ra chủ trì đjai cục.
Về phần Yến Quy Đình, dù bị áp chế hắn vẫn không có chút phản ứng nào, khiến ta không thể dùng danh nghĩa thanh trừng nghịch tặc để làm gì hắn.
Hết cách, ta chỉ đành lấy Thánh chỉ ra: “Bệ hạ đã ban chiếu chỉ lập ta làm Hậu. Tiểu Diệp, đem Thánh chỉ ra đây.”
Cung nữ lấy ra Chiếu chỉ đưa cho Thái giám đọc.
Tuyên xong Thánh chỉ, tất cả mọi người đều chỉ biết im lặng.
“Bệ hạ bất ngờ băng hà, lại chưa có con, càng chưa có người cùng Nhiếp chính. Chính vì vậy, bổn cung sẽ tạm thời Giám quốc cho đến khi sinh ra huyết mạch duy nhất của Hoàng thất.”
Ta tuyên bố xong thì bình tĩnh liếc nhìn phản ứng của từng người trong điện.
Sắp xếp mọi chuyện tạm ổn, ta lệnh cho kẻ dưới đem thi thể Hoàng đế đặt vào quan tài.
Ta liếc sang Yến Quy Đình, thấy hắn vẫn rất an phận, không có vẻ bất mãn.
“Vốn Yến tướng quân khải hoàn trở về nên được trọng thưởng. Thế nhưng hắn lại phạm phải đại tội hành thích Vua, trước tiên cứ giam vào ngục, sau này sẽ xử lý.”
Cố Đĩnh còn muốn nói gì đó. Nhưng Chu Lạc Hành lại lập tức quỳ xuống hô:“Hoàng hậu thiên tuế, thần cẩn tuân ý chỉ.”
Cùng lúc đó Cấm vệ quân cũng quỳ xuống khiến đám người Cố Đĩnh, bá quan cũng không thể làm khác phục tùng, hô to: “Hoàng hậu thiên tuế.”
Ta bước đến bên cạnh Chu Lạc Hành, nâng y dậy: “Thái phó không cần đa lễ, sau này con của ta, còn cần người dạy dỗ.”
Đương nhiên ta cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Cố Đĩnh nhìn về phía ta.
Chắc hắn hận ta lắm đây ~
Sau một vài lễ nghi đơn giản, tiếng kèn Quốc tang vang lên.
Dân chúng ai nấy đều xót thương để tang, chỉ mình ta tiến bước vào ngục giam.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT