Người hầu đưa chúng ta vào, thấy Chu Dận đang cầm lồng chim đi dạo quanh vườn. Ông ta híp mắt quan sát một lúc rồi mở lồng chim ra, để con chim đậu trên tay, mỉm cười chào hỏi: “Lạc Chi đến đấy à, lâu rồi không gặp.”
Một cơn ớn lạnh chạy từ đầu xuống chân, ta vô thức đứng thẳng lưng lên.
Có rất ít người gọi ta bằng cái tên đó, vì nó chỉ như một cái biệt danh nhỏ.
Thành thật mà nói, người nghiêm túc gọi ta bằng tên tự, chỉ có duy nhất tiền Nhiếp Chính Vương - Chu Dận.
Đôi mắt hẹp dài của Chu Dận ánh lên ý cười nhè nhẹ, cuối cùng nhìn đến chỗ Cố Đĩnh: “Cố… tể tướng, đã lâu không gặp.”
Dù đã ở độ tuổi trung niên, nhưng Chu Dận vẫn không mất đi dáng vẻ tao nhã. Tuy thân hình có hơi gầy nhưng dung mạo lại ngày càng thành thục hơn.
Nốt ruồi đỏ nằm giữa hai lông mày, khiến ông ta như một vị Bồ Tát mặt ngọc. Mắt phượng hiện lên ý cười khi có khi không, mày kiếm sắc nét.
Có lẽ, dù trôi qua hai mươi năm nữa, thì Chu Dận cũng sẽ mang dáng vẻ tóc bạc trắng, còn khí chất vẫn hào hoa phong nhã không thay đổi.
Dù sao thì Chu Lạc Hành cũng thừa hưởng không ít nét đẹp của ông ta.
Cố Đĩnh mặt mày bình thản, quai hàm ngạnh lên có chút kiêu ngạo.
Hắn không tỏ thái độ thù địch gì trực diện với kẻ thù hại cha mình. Bình thường, những người trẻ tuổi sẽ rất khó để điều khiển cảm xúc, thế nhưng Cố Đĩnh lại kiểm soát rất uyển chuyển.
Trái ngược với sự kiêu ngạo, cương trực của cha mình, Cố Đĩnh khôn khéo hơn rất nhiều.
Chơi đùa với đám cáo già nhiều năm qua, lại thêm mỗi ngày cùng ta diễn kịch, hắn đã sớm tập cho mình thói quen săn mồi đỉnh cao. Nhẹ nhàng, linh hoạt khiến đối phương mất dần cảnh giác, ngoan ngoãn rơi vào cái bẫy chếc người mà hắn đã định sẵn.
Gạt bỏ đi chướng ngại tâm lý sợ hãi khi trước, ta hạ giọng cười đáp: “Dạo này, nhìn tâm trạng của Chu đại nhân có vẻ khá vui nhỉ?”
Ông ta duỗi ngón tay ra, khiến chú chim đang đậu trên đó giật mình sợ hãi bay lên bay xuống. Cuối cùng, lại đậu yên trên ngón tay: “Bệ hạ đang nhớ thương ta sao? Tội thần vẫn ăn no ngủ kĩ, bình yên, vui vẻ lắm.”
Cố Đĩnh nắm lấy bàn tay đang run rẩy đến không thể khống chế của ta, nói: “Công chúa của nước Nam Sở muốn gả vào nhà họ Chu, hay là đại nhân hãy làm chủ cho Thái phó nhà mình đi?”
Chu Dận nhàn nhã gật đầu, dùng đầu ngón tay vuốt ve con chim ngoan ngoãn: "Ta làm gì có quyền làm chủ cái gì chứ."
Đôi mắt ông ta nhìn lướt qua con chim nhỏ, liếc đến vạt áo ta, ẩn ý sâu xa nói: “Chuyện tiếc nuối nhất của ta, chính là không thể đưa Lạc Chi gả vào Chu phủ.”
Cố Đĩnh cũng nghịch ngợm nhìn con chim trong tay: “Con người có thể thắng được tự nhiên, nhưng không thể thắng được ý trời. Chỉ là Chu phủ không có duyên thôi.”
Ta tiếp lời: “Con hoạ mi này được đại nhân thuần hóa tốt thật, dù có thả ra khỏi lồng, cũng không hề rời người một bước.”
Chiếc áo choàng sa tanh màu trắng bay phấp phới trong gió, viền bạc và những tua dài của mặt dây chuyền ngọc trên thắt lưng tung bay, mưa gió mùa thu đang vội vã ập đến.
Chu Dận liếc nhìn bầu trời, hạ tay xuống, họa mi cũng ngoan ngoãn bay vào lồng. Sau khi đóng lồng chim lại, ông ta làm động tác mời bọn ta vào nhà: “Nếu Lạc Chi có hứng thú, ta cũng không ngại chia sẻ vài điều đâu."
Cố Đĩnh đưa ta vào sảnh chính rồi ngồi sang bên cạnh.
Ta chán nản đáp “Ừm” một tiếng.
Chu Dận mỉm cười uống trà, hơi nóng từ trà tỏa ra dường như đã che đi được phần nào vẻ lạnh lùng trong giọng nói: “Nuôi nấng nó, đến khi thích hợp thì bẻ gãy cánh của nó, rồi lại bôi cho chút thuốc. Dần dần rồi sẽ khiến nó trở nên ngoan ngoãn trong tay mình thôi.”
Rõ ràng lão đang ám chỉ Chu Lạc Hành!
Khó trách Chu Lạc Hành kịch liệt phản đối cuộc hôn nhân của chúng ta như vậy.
Với tính tình nóng nảy của mình, e rằng ngay ngày đầu tiên ta đã bị tên Chu Dận này “bẻ gãy cánh” cho hết cơ hội “vùng vẫy” rồi.
Ta chịu đựng sự khó chịu dưới ánh mắt dò xét của hắn, nói: “Chu đại nhân, ta có chuyện muốn nói riêng với Thái phó.”
Ta lại ra hiệu cho người hầu.
Nhưng lão lại gạt nắp tách trà: “Lạc Chi, ta đã nói rồi, Chu phủ... Việc A Hành không cưới ngươi chính là điều tiếc nuối nhất.”
Rõ ràng lão biết ta đang nói đến chuyện hạ độc, nhưng lại cứ cố tình lảng sang chuyện hôn ước.
Ban đầu, lão muốn cầu hôn với Tiên hoàng nhưng lại bị Chu Lạc Hành ngăn lại. Ấy thế mà lão chưa từng tức giận.
Xem ra ý của lão chính là, không quan trọng cha hay con lấy, chỉ cần ta gả vào Chu phủ là được.
Sự kì quái này khiến ta theo bản năng nắm chặt lấy bàn tay của Cố Đĩnh. Lúc này ta mới ý thức được, hắn vẫn đang ở bên cạnh ta.
Sau đó Chu Dận đổi ý, muốn Chu Lạc Hành… lấy ta, nhưng chuyện này có liên quan gì đến chuyện lão hạ độc chính con trai mình chứ?
Xem ra ta không thể là người kết thúc câu chuyện được rồi.
“Hôm nay đã làm phiền đại nhân rồi.”
Cố Đĩnh mỉm cười kéo ta đến bên cạnh rồi chào tạm biệt.
Chu Dận cười cười đưa ra chiếc ô: “Thời tiết hôm nay không tốt lắm, Cố tể tướng cầm theo ô về đi.”
“Không cần đâu.”
Hắn đưa ô sang cho ta cầm, “Ta đã có ô rồi.”
Nói rồi, hắn bế ta phi vào màn mưa, nhưng tuyệt nhiên không để một giọt nước mưa dính vào tà váy ta đến khi lên xe ngựa.
“Nàng cảm thấy sao?”
Hắn lại nhót một quả nho khô nhét vào miệng ta.
“Tay huynh lớn thật đấy.”
Ta thành thật đáp.
Cố Đĩnh nghẹn lời, tự nhiên quay đầu đi…, lỗ tai đỏ bừng: "Ý ta là, sao nàng lại phải khép nép khi nói chuyện với lão ta như vậy chứ.”
“Ôi dào ôi, mấy người làm quan như huynh đều thích nói chuyện vòng vo, khó hiểu như vậy à?”
Hắn mỉm cười ôm ta vào lòng: “Ai biết được, dù sao ta cũng bị nàng thu phục rồi.”
Hiện tại Hoàng đế vẫn chưa có người nối dõi. Trong triều xảy ra biến cố lớn, chỉ còn rất ít cô gái trẻ tuổi chưa thành hôn, sau quốc tang chắc hẳn lần tuyển tú đầu tiên sẽ được tiến hành.
Đến khi đó trong cung chắc chắn sẽ có biến lớn.
Vốn ta còn từng nghĩ muốn trở thành Hoàng hậu, sinh hạ Thái tử, củng cố hoàng quyền. Nhưng ai ngờ người tính không bằng trời tính.
Ta khều khều, trêu chọc Cố Đĩnh: “Huynh đoán xem, nếu ta sinh được Thái tử thì sẽ thế nào?”
13.
"Đoán cái gì cơ?"
Hắn nhéo nhéo eo ta, sau đó tức tối để lại dấu răng trên cổ áo ta: “Tuyệt đối không được.”
Cắn xong vẫn chưa thỏa cơn bực, hắn lại ngước mắt lên nhìn ta: “Nếu nàng băn khoăn chuyện gì thì cứ nói với ta. Đừng nghĩ đến việc phải sinh đứa nhỏ nữa. Nếu không thì vốn liếng ta bỏ ra mà lỗ hết thì ta chếc mất.”
Ta vuốt thẳng quần áo, đẩy đầu tên bám dính như keo chó này ra nói: “Ai da, huynh không hiểu đâu, bây giờ ngoài tiền ra, cái gì ta cũng không có.”. Xin hã𝙮 đọc 𝘵ru𝙮ện 𝘵ại ⩵ 𝖳𝐑Ù𝑀𝖳 𝐑𝖴𝑌Ệ𝑁.𝑽𝑁 ⩵
Cố Đĩnh buồn cười, đưa tay giúp ta chỉnh trang cổ áo: “Phải rồi, nàng nắm giữ kinh tế huyết mạch của cả kinh thành mà. Ngay cả Bệ hạ cũng phải nhường nàng ba phần.”
Chiếc kiệu lắc lư lắc lư, rèm trên ghế kiệu thỉnh thoảng tung bay, đường phố nhộn nhịp phồn hoa, ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề, no đủ.
Trong giấc mơ, ta chỉ nhìn thấy Yến Quy Đình cô độc trên sa mạc rộng lớn, tuyết bao phủ cả trời đất. Công chúa nước Nam Sở mặc một thân hồng y phi ngựa đến, dáng điệu oai hùng hiên ngang xông đến bên hắn, xông vào thế giới của hắn.
Thời điểm đó, kinh thành cũng chìm trong biển máu.
Đối tượng đầu tiên vào tầm ngắm sau khi công chúa nước Nam Sở đăng cơ chính là nhà ta.
Ta dời mắt: “Chu Dận nhất định sẽ đồng ý, vì đây là cơ hội duy nhất để ông ta nắm được quân quyền. Trước giờ trong mắt lão, chúng ta chưa bao giờ là đối thủ đáng phải bận tâm. Đợi đến khi lão đến được Nam Sở, hẳn sẽ không thể không liên hệ với đám tùy tùng cũ, hợp lực với Nam Sở cắn ngược lại chúng ta.”
“Chu Lạc Hành sẽ không đi đâu.”
Cố Đĩnh vuốt ve mái tóc ta, kiêu hãnh mỉm cười, tự tin nắm chắc phần thắng về mình.
Ta cau mày.
Nếu Chu Lạc Hành không đi, e rằng sẽ không ai có thể khống chế được y. Ở kinh thành, chỉ có duy nhất một người có thể điều khiển và khiến quân đội phục tùng.
Ta cũng từng muốn để Yến Vân Thành kế vị Yến Quy Đình, đá tên não yêu đương kia ra chuồng gà.
Nhưng Yến Vân Thành tuổi còn trẻ, dù võ công của cậu ta có mạnh đến đâu, dưới áp lực của các quan đại thần cũng sẽ không thể ủng hộ. Chỉ còn cách để Chu Lạc Hành cùng hỗ trợ trấn an lòng quân.
“Nàng đang nghĩ gì vậy?” Cố Đĩnh hỏi.
“Đang nghĩ xem ai có thể lấy đầu Chu Dận chỉ bằng một đao.”
Cố Đình quay đầu lại, vén rèm một bên xe lên, thầm thở dài.
Yến Quy Đình á?!
Đùa bà đây đấy à!
Sự dịu dàng của ôn hương nhuyễn ngọc đã khiến hắn quên đi lời thề vì Tổ quốc. Vì công chúa yêu dấu của hắn mà không tiếc phản bội đất nước, vì nàng ta mà chĩa kiếm vào quốc gia, dân tộc.
Bảo hắn ra tay diệt cánh tay đắc lực của nàng ta á?
Nằm mơ nói mớ!
Cố Đĩnh thấy ta đang cười thì lại buồn bã lắc đầu.
“Năm mười tuổi, nàng theo Tiên hoàng về phương Nam tránh nóng. Lại lén đến hồ Thốc Nguyệt rình xem hội thi thơ của mấy thiên kim tiểu thư. Có vị kiệu phu bệnh cũ tái phát, vô tình khiến một tiểu thư bị xóc nảy. Chẳng những không được cứu chữa, còn bị đ.á.n.h đ.ậ.p d.ã m.a.n.”
Chuyện năm mười tuổi ta không nhớ được mấy phần, may mà có Cố Đĩnh.
Trí nhớ của hắn trước giờ đều rất tốt, dường như chỉ chờ ta vô tình nhắc đến điều gì đó, hắn sẽ lập tức lôi ra phần kí ức được lưu giữ kia.
“Nếu nàng dùng thân phận của mình thì mọi chuyện đã dễ dàng giải quyết rồi. Nhưng nàng lại ngốc nghếch chạy tới thay người kia đỡ mấy gậy. Nàng ôm người đó khóc lóc thảm thiết, còn hứa sẽ giúp người ta chăm sóc người vợ con. Chỉ thương người kiệu phu đó, không thể chịu được đ.ò.n roi t.à.n á.c mà mất tại chỗ.”
Hình như ta lờ mờ nhớ ra chuyện gì rồi.
Cảnh tượng kia khiến ta nhớ đến cơ ác mộng đó. Cả nhà ta bị xét nhà, cha mẹ bị bọn chúng áp chế đ.á.n.h đ.ậ.p đến không thể phản kháng, cũng không dám phản kháng.
“Bệ hạ tìm được nàng, ăn ba gậy nên người đầy thương tích, sốt cao li bì ba ngày trời không tỉnh, dọa người phát đ.i.ê.n. Bệ hạ lập tức ra lệnh tống vị tiểu thư kia và cả nhà nàng ta vào ngục giam.”
Ta vô thức chạm vào lưng mình, khi còn nhỏ, vết sẹo gần như đã chiếm toàn bộ tấm lưng nhỏ bé. Nhưng khi ta lớn lên, nó đã dần dần thu nhỏ lại chỉ bằng ngón tay cái.
Nếu không nhìn kĩ, sẽ chỉ cho rằng đó là một vết bớt có hình thù kì lạ thôi.
Ai da, cũng tại ta tốt tính quá mà. Làm nhiều việc tốt quá, nên chẳng nhớ được mình từng làm cái gì.
Cố Đĩnh nhìn ta: “Nàng đoán xem người kiệu phu đó tên là gì?”
“Đừng nói là…”
Ta trả lời có chút khó khăn: “Người từng bị Tiên hoàng giáng chức, sau đó lại bị đám quan lại địa phương chèn ép, Yến Tư Ngục nhé?”
Yến Tư Ngục bị giáng chức nhiều lần, cuối cùng trở thành thú vui tiêu khiển của đám quan chức địa phương, bị chế giễu là “kẻ lao dịch đến từ kinh thành”.
Ta chỉ nhớ sau khi vị Yến Tư Ngục này mất, trong quân bỗng xuất hiện một người tài họ Yến. Chỉ trong vài năm, hắn đã lập được rất nhiều chiến công to lớn nên được thế gian xưng tụng là “Chiến thần”. Hắn cũng chính là phu quân chính danh của ta - Yến Quy Đình.
Cố Đĩnh cười nhẹ nhàng xoa đầu ta như chó con: “Kiều Kiều của ta ơi, nàng đánh giá thấp phạm vi ao cá của nàng quá rồi đó.”
Cho ta đầu thai lại được không…
Yến Quy Đình không biết người giúp cha hắn là ta đâu nhỉ?
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT