ĐÁNH ĐỔI

Chương 4


4 tháng


18.

Sau khi sự việc của Ngụy Viễn bị bại lộ, chuỗi ngày yên tĩnh của tôi cuối cùng cũng kết thúc.

Chung Tử Đồng gọi điện thoại cho tôi qua điện thoại di động của mẹ tôi.

“Chị có phải đã sớm biết? Đây có phải là do chị làm hay không?”

Giọng điệu của nó điên cuồng mà tuyệt vọng, tôi không hiểu.

Lập tức trong điện thoại di động truyền ra tiếng rống giận cùng tiếng quật của bố tôi

“Con khốn này, mày nói có thể hạ gục Ngụy Viễn, nhưng nhìn xem chuyện gì đã xảy ra? Mày không những bị chơi không một trận, hiện tại chân còn bị chơi què, mẹ nó còn thiếu chút nữa chết ở đó, ông đây nuôi mày nhiều năm như vậy thật sự là nuôi không công!"

Trong điện thoại di động em gái tôi thét chói tai.

“Lúc trước không phải ông cũng đồng ý sao?”

Tiếng cãi vã của bọn họ càng lúc càng lớn, làm cho lỗ tai tôi đau, tôi điện thoại di động kéo ra xa, chỉ chú ý tới một điểm, chân em gái tôi què.

Suy ngẫm trong chốc lát, tôi bừng tỉnh, Chung Tử Đồng đời này cũng không phải tôi kiếp trước, Ngụy Viễn chỉ coi nó như những nữ sinh vô tội chết thảm khác, làm "vật tiêu khiển" cho anh ta đùa bỡn.

Mẹ tôi lắp bắp nhận lấy điện thoại di động.

"Tiểu Lăng à, em gái con đã như vậy rồi, cũng không cần so đo với nó. Mẹ đã thương lượng với bố con rồi, sau này bên em gái con mẹ chăm sóc nhiều hơn, đàn ông thì làm sao chăm sóc người được, về sau bố con sẽ thay mẹ trông chừng con.”

"Qua vài ngày chúng ta đều về nhà, về sau mẹ cùng bố con đều dựa vào con, giải vô địch thế giới sẽ sớm đến tới lần nữa thôi. Con phải chăm chỉ luyện tập!”

Tôi chết lặng "Ồ" một tiếng.

Bố tôi kiếp này không nhận được nhiều sự ủng hộ với tư cách là một nhà giáo dục, bởi vì thành tích của Chung Tử Đồng không chói lọi như tôi ở kiếp trước.

Nhưng ông ta vẫn nếm được một chút ngon ngọt.

Từ sau khi giáo dục thành công em gái tôi, địa vị xã hội của ông ta không còn là một kẻ lang thang thất nghiệp nữa, mà là một người bố nổi tiếng với việc giáo dục con gái.

Có thể cuộc sống vốn là như thế, bạn cho rằng bản thân đã vượt qua một ngọn núi lớn, nhưng thực tế còn vô số ngọn núi cao hơn đang chờ bạn leo trong những năm tháng sắp tới, cho đến khi bạn kiệt sức.

Được rồi, vậy thì đi thôi.

Khóe miệng tôi kéo ra một nụ cười cứng ngắc.

19.

Trước khi sắp phải đối mặt với sự chào hỏi giáo dục bằng những trận đòn ùn ùn kéo đến, tôi dùng tiền Ngụy Duyệt cho tôi mua máy theo dõi lỗ kim và bút ghi âm.

Trong lúc đó mẹ tôi đến thăm tôi một lần, nhìn thấy vết thương trên người tôi, bà làm như không thấy.

Bà nói:

"Nếu con thật sự không sai, mẹ không tin bố con còn có thể tìm được lý do đánh con, ông ấy làm tất cả đều là vì tốt cho con.”

Nhưng thật sự là vì tốt cho tôi sao?

Cuối cùng thì tôi cũng đã đến ngày diễn ra giải vô địch thế giới và tôi đã dậy từ rất sớm.

Không kinh động đến người bố đang ngủ như heo chết, lúc này trời chưa sáng, trên bầu trời còn có sao.

Tôi thay xong trang phục thi đấu lần này, bên ngoài mặc áo khoác, ngồi ở trên gò núi nhìn đầy trời sao đến bình minh.

Gió rất nhẹ và êm dịu nhưng lòng tôi không hề xao động chút nào.

Tôi liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, bước vào địa điểm.

Bố tôi gấp gáp ánh mắt bốc hỏa

"Muộn thế này mới đến, có phải con không muốn thi không?”

“Đúng vậy.”

Ông ta ngây ngẩn cả người

Tôi không để ý tới ông ta nữa, lúc này vừa vặn đến phiên tôi lên sân khấu.

Tôi cởi áo khoác, chuẩn bị tư thế chờ nhạc vang lên.

Đột nhiên có tiếng khóc xen lẫn tiếng quất thắt lưng, và tôi cử động cơ thể theo đó.

“Đơn giản như vậy cũng làm không tốt, ông đây cần mày có ích lợi gì?”

“Khóc lóc cho ai xem, giả bộ cái gì, có chết cũng phải chết trên đài thi đấu.”

Dưới đài một mảnh ồn ào, giám khảo nghị luận nhao nhao, đều là thần sắc khiếp sợ, huấn luyện viên cùng bố tôi lại trực tiếp nhảy dựng lên.

Tôi biết tại sao họ ngạc nhiên, bởi vì tôi không sử dụng động tác và âm nhạc mà huấn luyện viên sắp xếp, và hôm qua tôi tạm thời yêu cầu ban tổ chức thay đổi nhạc nền, bài "âm nhạc" này, lấy mẫu từ giọng nói mà bố tôi đánh tôi và mắng tôi.

Lần này, tôi muốn triệt để đánh nát mộng đẹp trở thành nhà giáo dục vĩ đại của ông ta.

Tôi liều mình xoay tròn, bởi vì áp lực cùng phẫn nộ thời gian dài, trong lòng của tôi đã sớm nghẹn một hơi.

Đây là lần cuối cùng tôi nhảy vì thể dục nghệ thuật, vậy thì, liền dâng hiến toàn bộ đi!

Các động tác và kỹ năng thể dục nghệ thuật từ lâu đã trở thành một phần trong ký ức cơ thể của tôi, và mọi cảm xúc của tôi đều tuôn trào.

Cho dù trước kia chưa từng có tiền lệ như vậy, nhưng tôi không quan tâm.

Dù sao đây cũng là lần cuối cùng.

Cuối nhạc nền, giọng tôi vang lên

"Chưa ai từng hỏi tôi chính xác tôi thích gì."

Sau đó âm nhạc kết thúc, màn biểu diễn của tôi cũng kết thúc, sân khấu lâm vào một mảnh yên tĩnh.

20.

Đồng thời, tôi thường xuyên đăng lên mạng về cái gọi là quá trình huấn luyện mà tôi phải chịu đựng từ bố tôi.

Dù chỉ mới được vài tháng nhưng tôi đã cắt ra hàng chục đoạn video ngắn.

Hy vọng món quà tôi tặng cho bố mẹ tôi, họ sẽ thích.

Ban giám khảo hai mặt nhìn nhau, cảnh tượng này thật sự chưa từng có ai trải qua.

Động tác của tôi quá mức hoàn mỹ, nhưng cho dù trừ đi hạng mục trừ điểm âm nhạc, tôi vẫn đoạt được điểm cao nhất.

Lúc này sắc mặt bố tôi đã xanh mét, nhưng tôi không nhìn ông ta.

Tôi nhận lấy huy chương vàng và ném cho bố tôi.

Phóng viên vây quanh, họ còn chưa thấy video tôi đăng trên mạng, nhao nhao hỏi tôi có phải cảm hứng đến từ những đứa trẻ bị bạo lực gia đình hay không.

Tôi nâng lên nụ cười sáng lạn nhất hai đời nay.

"Không phải, đây là kinh nghiệm của cá nhân tôi.”

Tôi biết những thứ này không đủ để lật đổ bố tôi, chỉ cần thành tựu của tôi hoặc là em gái tôi vẫn còn, ông ta có thể vẫn chẳng biết xấu hổ nói với mọi người về thành công của ông ta.

Nhưng tôi đã đính kèm video trực tuyến về thỏa thuận mà ông ta đã thực hiện với Ngụy Viễn để đạt được thành công.

"Ôi, tam thiếu gia, con gái nhỏ nhà tôi tùy cậu chơi bao lâu cũng được, tôi không có việc gì liền đánh nó, nó có khả năng chống chịu đòn nên không sao đâu, cậu cứ tùy tiện đánh, khẳng định không xảy ra chuyện gì!"

"Tam thiếu gia, tôi còn có một đứa con gái lớn, thân thể cũng là siêu dẻo dai mềm mại, đến lúc đó nếu cậu muốn, cũng cho cậu!"

Video này trước khi công bố tôi đã cho mẹ tôi xem qua, chỉ chốc lát sau bà liền lệ rơi đầy mặt, nói thẳng bố tôi không phải người, nói em gái tôi quá thảm.

Kết quả chẩn đoán bệnh của em gái tôi đã sớm có, hai chân tàn phế, trên người nhiều chỗ bị thương nặng, lại càng mắc chứng rối loạn căng thẳng sau khi bị thương, suốt đời đều phải ở trong bệnh viện tiếp nhận trị liệu.

Ngày bố tôi bị cảnh sát bắt đi vì tội buôn bán trẻ em, tôi nhìn thấy bầu trời quang đãng.

Tôi sẽ nhớ kỹ ngày này.

Nằm trong bồn tắm, tôi hài lòng và chưa bao giờ có một ngày thư giãn như vậy.

Bất kể là bố tôi hay là mẹ tôi, đều bị chỉ trích, tuy rằng mẹ tôi không vào tù, nhưng nước bọt của mọi người đều có thể dìm chết bà, lúc trước bà vẫn gọi điện thoại cho tôi tôi cũng không nhận.

Cuối cùng, bà gửi cho tôi một tin nhắn thật dài, nói mẹ chưa từng nghĩ như vậy, đều là vì tốt cho tôi, buồn cười biết bao, đến cuối cùng, vẫn là vì tốt cho tôi.

Như vậy cư dân mạng mắng bà cũng nhất định là vì tốt cho bà.

Cho dù mạng xã hội nhanh quên, cũng đủ tra tấn bà một hai năm.

21.

Bệnh viện gửi tin tức tới nói, bởi vì em gái tôi không tiếp nhận được loại đả kích này, tất cả hy vọng của nó toàn bộ đều không còn, vì thế khi mẹ tôi đi thay thuốc cho nó, nó đã đâm chết mẹ tôi trước, sau đó tự sát.

Bởi vì bị thương quá nặng, cuối cùng hai người đều không cứu được.

Bố tôi sau khi biết tin trong tù thì ngất xỉu, khi tỉnh lại thì bị đột quỵ, miệng méo, mắt xếch và bị liệt.

Kết cục này coi như là trừng phạt tốt nhất đối với ông ta.

Tôi nghĩ, nếu đều là người một nhà, tôi nên theo họ đi, sau khi đi còn có thể ở phía dưới trào phúng bọn họ một trận.

Tôi nằm trong bồn tắm, cầm con dao nhỏ trong tay, nhắm ngay cổ tay - kiếp trước, tôi cũng rất muốn làm chuyện này, chỉ là càng muốn giết bố tôi và Ngụy Viễn trước, kiếp này miễn cưỡng cũng được coi là hoàn thành mong muốn, vừa nhìn như vậy tôi cũng không có gì tiếc nuối.

Tuy nói bất kể là kiếp trước hay kiếp này tôi đều từng gặp qua người ấm áp, ví dụ như đồng đội trong đội thể dục, Ngụy Duyệt, còn có những người ủng hộ tôi trên mạng......

Chỉ là, tôi đã bị mắc kẹt trong bùn từ lâu và không thể tự thoát ra được.

Nhưng thời gian vào giờ phút này giống như là bị tạm dừng, tôi không nhúc nhích được.

“A - - cô đang làm gì vậy?”

Giữa không trung đột nhiên xuất hiện một bóng người mơ hồ.

Tôi nhìn khuôn mặt giống hệt tôi giữa không trung, mở to hai mắt.

“Tôi biết ngay, lúc này cô nhất định không muốn sống nữa!"

Cô ấy thở dài một hơi.

"Tôi sẽ không khuyên cô, nhưng cô tựa hồ ăn không ngon, sao không tới đây trước, tôi nấu cho cô một bát mì, ăn xong cô tự sát sau, thế nào?"

Tôi cảnh giác nhìn.

“Ai da, cô yên tâm, tôi sẽ không hại cô, chỉ là muốn nấu bát mì cho cô ăn."

Nhìn bộ dáng thành khẩn trên khuôn mặt kia, tôi theo bản năng liền đồng ý.

Từ trong bồn tắm đứng lên thay quần áo ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, chống đầu nhìn người có khuôn mặt giống hệt tôi trong bếp.

22.

Mì cô ấy nấu thật sự rất phù hợp khẩu vị của tôi, ăn ngon đến nỗi nước mắt tôi từng giọt từng giọt rơi vào trong bát.

"Này này này, cô đừng khóc, thế nào, có phải ăn rất ngon không?"

"Kỳ thật, trên thế giới này còn có rất nhiều thứ tốt đẹp, lát nữa tôi dẫn cô đi trải nghiệm từng thứ một được không?"

Cô ấy vừa lau nước mắt cho tôi, vừa nói với tôi những sự vật mới mẻ tốt đẹp trên thế giới mà tôi chưa bao giờ trải nghiệm qua.

Nghe những điều đẹp đẽ mà cô ấy kể, tôi ngừng khóc, trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ cuồng tín không thể giải thích được, muốn nhìn thấy vẻ đẹp mà cô ấy nói rằng tôi chưa từng thấy trên đời này.

Nhìn ánh mắt mong mỏi của cô ấy, tôi phì cười một tiếng, cô ấy thở phào nhẹ nhõm.

“Này, tôi đã phải trả giá bằng mạng sống của mình, vì vậy cô phải sống thật tốt thay cả phần của tôi nữa nhé”

Lập tức, cô ấy tan thành khói trắng biến mất trong không khí.

Chỉ còn nụ cười trên khóe miệng cô ấy khắc sâu trong đầu tôi.

Những ký ức từng bị tôi lãng quên đã trở lại trong tâm trí tôi.

Hóa ra không hề có sự tái sinh nào cả, chỉ có “tôi” song song thời gian và không gian đã trả giá bằng mạng sống để tôi có cơ hội quay lại lần nữa.

Điều tương tự cũng xảy ra với sự tái sinh của em gái tôi.

Kiếp trước tôi thật sự đã chết.

Tôi đột nhiên khóc rống lên, ngậm nước mắt uống hết nước mì trong bát, ngoại trừ chính tôi, còn có thể có ai biết khẩu vị của tôi?

Làm sao tôi có thể dễ dàng từ bỏ sự tái sinh mà "tôi" đã ban cho tôi!

23.

Mười năm sau, tôi thành lập một quỹ từ thiện công ích trên khắp đất nước, chuyên cứu trợ trẻ em bị bạo lực gia đình.

Tôi đã sử dụng tất cả tiền thưởng của cuộc thi để thành lập quỹ.

Cuối cùng tôi đã hiểu rằng bản thân môn thể dục nghệ thuật không có tội và nó đã trở thành một phần trong cuộc sống của tôi.

Chỉ là, không phải tất cả.

Cuối cùng, vào năm tôi 25 tuổi, tôi lựa chọn giải nghệ.

Sau khi giải nghệ, tôi tự học đậu nghiên cứu sinh, trở thành một luật sư.

Đây là điều tôi quan tâm, cũng là nguồn tài trợ phía sau tôi để duy trì nền tảng.

Tuy rằng Ngụy Duyệt cùng không ít những người hảo tâm khác đều có quyên tặng, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình có thu nhập sẽ càng thêm an tâm.

Cũng may tôi mở văn phòng luật sư số lượng khách hàng không ít.

Thời gian trôi qua chớp nhoáng.

Ngày bố tôi ra tù, tôi đã đến thăm ông ta.

Ông bị năm tháng tàn phá không ra dáng vẻ, người đàn ông mang đến cho tôi trong trí nhớ vô số ác mộng kia hiện tại lại ngay cả chính mình ăn uống vệ sinh đều làm không được, chỉ có thể dựa vào người khác.

Ngụy Duyệt thay tôi sắp xếp, đưa ông ta đến một viện dưỡng lão đặc thù.

Người ta nói rằng ở đây, các bác sĩ sử dụng liệu pháp sốc điện để điều trị chứng liệt nửa người.

Tuy rằng tôi cảm thấy hoàn toàn không cần thiết, bởi vì tôi đối với ông ta, đã sớm không có bất kỳ tình cảm gì, thậm chí ngay cả hận thù cơ bản nhất cũng đã tan biến từ lâu.

Nhưng tôi quả thật càng không cần phải thực hiện nghĩa vụ phụng dưỡng con cái để tìm viện dưỡng lão cho ông ta, hành động này của Ngụy Duyệt coi như là giúp tôi rất nhiều.

Ánh bình minh đang chiếu rọi, quãng đời còn lại còn rất dài.

Tôi giống như thường ngày, ngâm nga một giai điệu, tự gọi cho mình một tô mì mùi thơm bốn phía, nhìn hành lá mềm mại đặt trên nước súp, cuối cùng mắt tôi cũng đỏ hoe.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play