ĐÁNH ĐỔI

Chương 2


4 tháng


7.

Kiếp trước, ngay ngày hôm sau mẹ liền đưa em gái đã đến trung tâm bồi dưỡng và đăng ký cho nó tham gia rất nhiều lớp học bổ túc.

Mẹ nói với em gái tôi:

"Học sinh quan trọng nhất là học tập, lúc trước nền tảng con kém, mẹ đã sớm tiết kiệm tiền cho con bù đắp.”

Đời này cũng là sau khi em gái tôi đăng ký tiết thể dục, mới muộn màng để cho tôi cũng đăng ký học thể dục.

Vì thế khiến tôi bỏ học bổ túc ở trường.

Tôi nhìn về phía mẹ còn đang nhìn chăm chú chúng tôi luyện tập, trong mắt bà hiện lên sự lo lắng, nhưng bà không nhìn tôi mà nhìn em gái tôi.

Sau khi tôi về đến nhà, mẹ tôi liên tục hỏi thăm em gái tôi dạo này nó thế nào.

Tôi nhớ tới tôi nhìn thấy vết đỏ nhàn nhạt trên người em gái, và tôi hiểu rằng bố tôi vẫn như trước, và ông thích giáo dục bằng gậy.

Kết quả hơn nửa đêm, em gái tôi thông qua điện thoại di động của mẹ tôi, bảo mẹ đánh thức tôi dậy.

Trong điện thoại di động nó hét lên dữ dội.

“Vốn hôm nay tôi chỉ bị đánh một trận, kết quả chị lại để cho mẹ tới hỏi bố có phải hay không đánh tôi, làm hại bố cho rằng tôi mách lẻo, phạt tôi quỳ cả đêm!"

Lời nói của em gái đã đưa tôi trở về kiếp trước.

Bố tôi là một người khốn nạn, ông ta từng muốn tìm một người khác, nhưng không ai thèm để mắt tới ông ta.

Vì thế ông ta đem tất cả hy vọng đều ký thác ở trên người tôi.

Nói tôi chính là hy vọng sau này của ông, nửa đời sau của bố đều dựa vào tôi, tôi phải liều mạng cố gắng.

Liều mạng này, là ý nghĩa mặt chữ, không có chút khoa trương nào, tôi và bố ở trong thôn Thành Trung hai phòng ngủ một phòng khách.

Bố tôi đổi phòng tôi ở thành phòng luyện tập nho nhỏ.

Phòng của tôi ngoại trừ một cái giường gấp ra không còn gì khác, làm bài tập đều phải đến bàn cơm phòng khách làm.

Phối hợp với thời gian biểu đáng sợ mà bố tôi bố trí cho tôi, mỗi ngày sau khi tan học một giây cũng không được nghỉ ngơi mà phải luyện tập xong.

Về phần bài tập chưa làm xong?

Bố tôi nói, làm không xong thì thức đêm làm, cho đến khi làm xong mới có thể ngủ!

Tôi đến trung tâm bồi dưỡng là đã 11 tuổi, rất nhiều người 5,6 tuổi đã bắt đầu luyện tập, so với những đứa trẻ đó mà nói, tôi không có ưu thế.

Giáo viên đối với mỗi học sinh mới đều nói biểu hiện không tệ nói có thiên phú, nhưng bố tôi lại cho là thật.

8.

Bố tôi nói, nếu con đã đến muộn ở vạch xuất phát của cuộc đời, vậy kế tiếp một chút lười biếng cũng không được phép có.

Ông ta luôn đeo thắt lưng và nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi luyện tập.

Một khi tôi làm không tốt, ông ta lập tức rút dây lưng ra và quất tôi.

Tôi nơm nớp lo sợ, như đi trên lớp băng mỏng, động tác càng hoảng loạn càng sai.

Ông ta cũng không có kiên nhẫn, miệng mắng chửi không ngừng.

"Quả nhiên là hàng bồi thường, ngay cả động tác đơn giản như vậy cũng không làm được, còn có thể làm được gì sao?”

Thôn Thành Trung khả năng cách âm cũng không tốt.

Da tôi bị xé toạc vì bị đánh đập, tiếng khóc của tôi hòa với tiếng la hét và tiếng roi quất của ông ta vang vọng suốt đêm.

Rốt cục có hàng xóm nhìn không nổi, nói với ông ta.

"Bố đứa bé, giáo dục đứa bé không phải giáo dục như vậy, nào có chuyện đánh đòn là có thể giáo dục tốt đứa bé?"

Ông ta hất râu trừng mắt, một cước đạp lên ngực tôi.

Tôi không còn sức lực nữa, đầu tôi choáng váng và tôi cảm thấy đau đớn như thể hai chân mình đang bị xé toạc.

"Ai nói đánh đòn không thể giáo dục tốt, phải xem giáo dục có tốt hay không, chỉ là đứa trẻ lười biếng, cần bị đánh mà thôi! Đánh một cái mà không nghe lời, tức là cường độ chưa đủ! Phải đánh thêm nhiều mấy lần!"

Cuối cùng, năm mười bốn tuổi, sau khi tôi được đặc cách gia nhập đội thể thao quốc gia, chấn động toàn thành phố.

Rất nhiều phóng viên phỏng vấn bố tôi.

Bố tôi đắc ý chia sẻ kinh nghiệm giáo dục của mình với tất cả các phóng viên:

"Trẻ em lười biếng bẩm sinh, bố mẹ phải giáo dục chúng. Tôi nói với Chung Lăng nhà tôi, ngoại trừ thời gian ngủ và học tập, thời gian còn lại phải dùng để luyện tập thể dục. Luyện không tốt? Vậy thì đi chết đi! Chuyện đơn giản như vậy cũng làm không tốt thì sống còn có ích lợi gì! Tôi rất nghiêm khắc với con bé, rất nhiều điểm khó không làm được thì cứ đánh, đánh đến gân cốt cũng mở ra là có thể làm được, đây đều là vì tốt cho con bé.”

Những lời này vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi sau khi được tái sinh, khiến tôi mất ngủ hàng đêm.

Rất nhiều lần tỉnh lại trong giấc mơ, đều mơ hồ cảm giác xương cốt mình đau nhức nhối.

9.

Chung Tử Đồng còn ở trong điện thoại di động mắng chửi ầm ĩ.

Tôi bình tĩnh mở miệng:

"Đây không phải là ước mơ của em sao? Chẳng lẽ trước kia em chưa từng nghe qua phỏng vấn của ông ta sao? Nếu là tự mình lựa chọn, vậy thì trách không được người khác.”

Mẹ tôi nghe không hiểu cuộc đối thoại giữa tôi và em gái tôi, nhưng vẫn mắng tôi một câu.

“Chung Lăng, sao con lại nói chuyện như vậy với em gái con. Em gái con bị đánh con còn ở chỗ này nói mỉa mai.”

Tôi im lặng không lên tiếng.

Sau khi cuộc phỏng vấn với bố tôi ở kiếp trước được công bố, nó đã gây chấn động khắp cả nước.

Mặc dù có rất nhiều người trách cứ bố tôi là đang ngược đãi trẻ em, nhưng không ít phụ huynh vẫn cho rằng thành tựu hiện tại của tôi nói rõ giáo dục của bố tôi không thành vấn đề.

Họ coi đó như một bàn đạp và bắt đầu cơn sốt đánh là giáo dục.

Kiếp trước tôi cũng không chịu nổi bố tôi đánh tôi như vậy lén lút gọi điện thoại cho mẹ tôi, cầu xin bà mang tôi đi.

Nhưng bà chỉ nói:

"Bố con cũng vì tốt cho con mà thôi, tất cả thành tựu hiện tại của con đều là nhờ ông ấy mà có được.”

Khi đó tôi nghe thấy trong điện thoại em gái bật cười:

"Vậy sao mẹ không đánh con?”

“Đi đi đi, sao mẹ nỡ đánh con, con là bảo bối của mẹ.”

Đúng vậy.

Người mẹ yêu nhất vẫn không phải là tôi, cho dù kiếp này em gái nói rất nhiều lời khó nghe, nhưng trong lòng bà ấy, chỉ có em gái là quan trọng nhất.

Cũng như kiếp trước, bố tôi không bao giờ thay đổi.

Năm này qua năm khác, vết thương trên người em gái càng ngày càng nặng, nhưng nó chẳng những không có oán hận, ngược lại dương dương tự đắc.

Tôi cảm thấy, em gái kiếp này đã hoàn toàn điên rồi.

Mỗi lần mẹ thấy nó đều đau lòng không thôi, nhưng em gái lại lạnh nhạt nói.

"Bà không phải là không quen nhìn tôi trở nên nổi bật sao? Đừng hòng kéo tôi xuống nước."

10.

Năm 15 tuổi, tôi và em gái đều được tuyển vào đội thể thao quốc gia.

Muộn hơn một năm so với kiếp trước.

Tôi không muốn tiếp tục tập thể dục.

Mỗi phút mỗi giây khi luyện tập thể dục đều nhắc nhở tôi về nỗi đau bị đánh trong kiếp trước.

Nhưng tôi không có quyền lựa chọn.

Mẹ tôi quyết tâm muốn tôi luyện tập thể dục nghệ thuật.

Tôi biết thật ra bà ấy là vì lúc luyện tập có thể thăm em gái tôi, còn có thể thuận tiện so sánh với bố tôi, rốt cuộc ai mới có thể giáo dục con tốt.

Tôi luôn là một công cụ để so sánh.

Không ai hỏi tôi thích làm gì và muốn làm gì.

Điều tôi có thể làm bây giờ là sử dụng ký ức của kiếp trước để giảm bớt gánh nặng.

Kỹ thuật liên quan đến thể dục nghệ thuật đều ở đây, tôi chỉ cần rèn luyện thân thể cho tốt.

Lợi dụng sự thuần thục thể thao kiếp trước, tôi cố ý duy trì trình độ đồng bộ với Chung Tử Đồng, tôi len lén dành rất nhiều thời gian cho các lớp học bổ túc.

Trong thời gian này, dưới sự châm chọc khiêu khích của bố và em gái, mẹ rốt cục cũng nhớ tới việc đưa tôi đi đổi họ.

Tôi từ Chung Lăng, biến thành Triệu Lăng.

Nhưng với tôi điều đó không còn quan trọng nữa, điều vẫn không khác là mẹ tôi luôn nói với tôi rằng tôi phải giỏi hơn em gái tôi.

Nhưng mà, dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì dưới quả cân thiên vị của các người mà nghĩ tôi sẽ không tính toán với các người?

Sau khi kết thúc giải thưởng lớn hôm nay, tôi không hề bất ngờ khi bản thân giành được quán quân toàn năng.

Ngay sau đó, tôi liền nhìn thấy bố tôi tiến lên hung hăng tát em gái một cái.

“Đúng là hàng bồi thường! Cho mày ăn cho nmày uống! Mỗi ngày tao đều cùng mày luyện tập, thế mà mày bùn nhão không trát được tường!”

Nó nhìn tôi với ánh mắt căm thù.

Nhà vô địch giải vô địch toàn quốc hầu như đều là tôi, điều này quyết định tương lai quốc tế cử ai xuất chiến.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc chắn là tôi.

11.

Tôi biết Chung Tử Đồng tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra, nhưng tôi không nghĩ tới nó sẽ vì tiến vào cuộc thi quốc tế mà điên cuồng như vậy.

Bài tập dây, bài tập gậy đều đã kết thúc.

Mà thi đấu thể thao, sau khi âm nhạc vang lên, khi tôi lên sân khấu, mọi người thấy tôi đang đá và xoay tròn nhưng bất ngờ tôi lại ngã xuống đất.

Tôi được đưa đến bệnh viện và đội ngũ y tế chẩn đoán rằng tôi đã bị gãy xương chân cần ít nhất ba tháng để hồi phục.

Mà cách cuộc thi quốc tế bắt đầu chỉ có một tháng rưỡi.

Mẹ tôi còn gấp gáp hơn cả tôi:

"Bác sĩ, có cách nào hồi phục sớm được không, con nhà tôi phải đại diện cho quốc gia thi đấu, lấy thể diện cho quốc gia!"

Bác sĩ rất khó xử, nói bất luận như thế nào cũng phải tĩnh dưỡng, bằng không cái chân này xem như bỏ đi, trước đó, Chung Tử Đồng vốn là người biểu hiện tốt nhất dưới tôi.

Tôi không ngạc nhiên khi nhận được thông báo nó sẽ thay thế tôi thi đấu quốc tế.

"Chị gái tốt à, chị cho rằng làm lại một đời, tôi còn có thể cho chị giành được vinh quang sao?"

Nó đến thăm tôi, mỉm cười rạng rỡ và kiêu hãnh. Cũng chẳng thèm quan tâm đến vết bầm ở khóe miệng.

“Là em? Hội thể thao, là em động tay động chân?”

Tôi bày ra biểu tình vừa kinh ngạc vừa tức giận.

"Tại sao, bất luận như thế nào, chúng ta vẫn là chị em ruột mà.”

"Tôi nhổ vào, chị em ruột sao, kiếp trước chị sống tốt như vậy, chị là quán quân toàn quốc người người ngưỡng mộ, mà tôi thì sao? Tầm thường vô vị, thi nghiên cứu sinh đều thi không đậu, ra cửa ai cũng chê cười nói tôi là phế vật không bằng chị gái một phần mười; chị đã nói chúng ta là chị em ruột, vậy đời này chị gánh cái danh phế vật này đi, còn quán quân, để cho tôi làm! Ngụy Viễn cũng là của tôi!”

Kiếp trước, mười lăm tuổi, tôi đại biểu cả nước đi nước Pháp dự thi.

Lại gặp được tam thiếu gia giàu có Ngụy Viễn.

Ngụy Viễn xuất thân từ thế gia hàng đầu, lại tốt nghiệp đại học tài chính ở Mỹ, bởi vậy khi anh ta bày tỏ tình yêu với tôi trước mặt công chúng, đã làm chấn kinh thế giới.

Mọi người đều nói tôi thật may mắn.

Ngay cả bố tôi cũng rất phấn khích và nói với tôi rằng đây là con trai của một trong 500 người giàu có hàng đầu thế giới và ông bảo tôi hãy giữ chặt lấy anh ta.

Tôi nhìn cái miệng không ngừng nói của ông, cảm thấy buồn cười.

Rõ ràng lúc trước trường học có nam sinh đưa thư tình cho tôi bị ông ta nhìn thấy, liền đi tới tát vào mặt tôi, nói tôi tuổi còn nhỏ đã học được thói khoe khoang lẳng lơ, luyện tập thật tốt mới là điều phải làm.

Từ giây phút đó, tôi mới nhận ra rằng tôi chỉ là một món hàng mà ông ta đã tạo ra và chỉ khi có thể bán với giá cao ông ta mới hài lòng.

Không ai nghĩ rằng lúc đó tôi mới mười lăm tuổi, và Ngụy Viễn làm như vậy thật sự là cầm thú.

Bố tôi chân chó đến trước mặt Ngụy Viễn, nói con gái ông ta là người đứng đắn, cũng không thể bội tình bạc nghĩa với tôi.

Ngụy Viễn trực tiếp ném một tờ chi phiếu tới trước mặt bố tôi, ông ta lập tức im lặng.

12.

Từ đó về sau, cho dù Ngụy Viễn có gây ra bao nhiêu vết sẹo trên người tôi, ông ta cũng chỉ coi như vô hình.

“Biết vậy sớm nên tìm tuyển thủ thể dục, thân thể mềm mại lại kiên trì, ha ha ha!”

Mỗi khi tôi giành được chức vô địch, anh ta lại càng hưng phấn bạo lực hơn, giải thưởng càng lớn thì vết thương của tôi càng nặng.

Tôi mình đầy thương tích, vết thương chồng chất, ngay cả số lần bố tôi động thủ với tôi cũng ít đi rất nhiều, ông ta sợ sau khi đánh chết tôi, sẽ không còn cây rụng tiền nữa.

Ngay cả với cơ thể bầm dập và ốm yếu, tôi vẫn giành được vô số chức vô địch.

Không ít người nói, trong thể dục nghệ thuật của tôi có linh hồn hướng chết mà sống, là nghệ thuật chân chính.

Nhưng khi tôi đứng trên bục nhận giải mà thế giới chú ý, cả người tôi thật sự phát run đến không thể khống chế, tôi cảm thấy tôi nhất định sống không qua đêm nay.

Đúng lúc này, Chung Tử Đồng lại mang tôi sống lại.

Dựa trên điểm này, tôi nguyện ý khuyên thêm một câu.

“Chung Tử Đồng, Ngụy Viễn không phải người tốt, anh ta có sở thích cổ quái, lần này dự thi em tốt nhất ngàn vạn lần không nên có quan hệ với anh ta.”

Nó cười lớn và nhéo mạnh vào cái chân bị thương của tôi.

“Chị còn muốn tìm cơ hội câu dẫn sao? Không có cửa đâu! Ngụy Viễn là của tôi! Lần này anh ta nhất định là của tôi!”

Lời tốt khó khuyên quỷ muốn chết.

Tôi lo lắng vận mệnh kiếp này của tôi sẽ giống như kiếp trước, sẽ gặp phải tên cầm thú Ngụy Viễn kia.

Vì thế sau khi tôi phát hiện Chung Tử Đồng động tay động chân với tôi trong thi đấu, tôi liền lặng lẽ không một tiếng động thuận theo ý, rơi vào cạm bẫy của nó.

Nó rất tàn nhẫn, nếu không có sự chuẩn bị trước, có lẽ tôi đã phải chống nạng suốt đời thay vì hồi phục trong ba tháng.

Như đã nói, hãy quyết định số phận của chúng ta.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play