No Life

Chương 4


8 tháng


[ Góc nhìn của Thời Huyền]

1.

Lưỡi dao lạnh lẽo chậm rãi đâm vào bụng người trước mặt.

Thời Dao mở to mắt, vẻ mặt tuyệt vọng cùng không dám tin.

Tất nhiên tôi biết cô ta đang nghĩ gì.

Thí dụ như Thời gia đối với tôi tốt như vậy, thí dụ như mẹ Thời đối với tôi tốt như vậy, tôi làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?

Nhưng sao tôi lại không thể chứ?

Tôi diễn kịch nhiều năm như vậy, đã sớm mệt mỏi không chịu nổi.

Tôi giúp cô ta khép đôi mắt chết chóc lại, khuôn mặt cô ta vẫn còn ấm áp, nhưng chẳng bao lâu nữa, sẽ giống như những người khác đã chết dưới tay tôi.

Như viện trưởng viện phúc lợi cùng bọn nhỏ, ví dụ như ba mẹ, cuối cùng đều sẽ hoàn toàn biến thành một cỗ thi thể lạnh như băng cứng ngắc.

Tôi ngẩng đầu nhìn trời ngoài cửa sổ, hôm nay thời tiết rất tốt, trời xanh mây trắng, ánh mặt trời cũng rất ấm áp. Thật giống như, về tới ngày vừa tới nhà......

2.

Mẹ là người tôi yêu nhất.

Nếu không có bà ấy đưa tôi ra khỏi cô nhi viện, tôi nhất định sẽ giống như Tiểu Mỹ Tiểu Ái, bị bóp chết dưới tay viện trưởng biến thái và những người khác rồi bị cưỡng hiếp hoặc là làm thành búp bê.

Không sai, cô nhi viện Thời Sinh, được lập ra bởi một người đàn ông chỉ để thỏa mãn tâm lý biến thái của hắn ta, cái gọi là thiên đường nơi tâm hồn trẻ em thuộc về nhưng thực chất lại là nơi địa ngục.

Mẹ tới hơi muộn, nhưng may mắn, còn kịp, tôi còn chưa bị viện trưởng hoàn toàn giết chết.

Ngày được đón đi, ánh mặt trời dịu dàng như vậy, tôi đắm chìm trong đó, cho rằng mình đã được tái sinh.
Tôi nghĩ, cuối cùng tôi cũng đợi được sự cứu rỗi thuộc về mình.

Gia đình mới của tôi, ngoài ba mẹ, còn có một em gái nhỏ hơn tôi một tuổi, cô bé tên là Thời Dao, là một cô bé vô cùng đáng yêu.

Cô bé mặc váy xinh đẹp, ôm búp bê tinh xảo, cứ như vậy đứng ở trước mặt của tôi, ánh mặt trời chiếu trên người cô bé, phủ lên người cô bé một lớp ánh sáng màu vàng nhạt, làm cho cả người cô bé giống như tiểu công chúa cực kỳ cao quý.

Mẹ một bên nắm tay của tôi, một bên nắm tay của cô ấy, bà cúi đầu đối nói với Thời Dao:

"Dao Dao, về sau chị ấy chính là chị gái của con, hai đứa phải hòa hợp với nhau, con biết chưa”

Lúc mẹ nói những lời này giọng nói rất ôn nhu, cho nên cho đến thời khắc cuối cùng trước khi chết, tôi cũng chưa từng quên ngày đó.

Đó là ngày hạnh phúc nhất, hạnh phúc nhất của tôi.

Chỉ là thời gian tốt đẹp luôn rất ngắn ngủi, tháng thứ hai tôi ở nhà họ Thời, chân tướng tàn nhẫn đã bày ra trước mặt tôi.

Thì ra tôi được nhận nuôi, cũng không phải bởi vì ba mẹ thích tôi, muốn tôi làm con gái của họ mới được nhận nuôi, mà là bởi vì bọn họ đắc tội với người không nên đắc tội, người kia thân ở địa vị cao, nhưng tâm tính vặn vẹo, kiếm sự vui vẻ từ việc nhìn thấy sự đau khổ của người khác.

Hắn ta bày tỏ chỉ cần ba mẹ giao con gái của mình cho hắn ta, hắn ta có thể bỏ qua chuyện cũ.

Hắn ta chính là muốn nhìn, Thời gia đến tột cùng có thể hay không vì lợi ích gia tộc, mà lựa chọn để cho một đứa trẻ vô tội đi gánh chịu tất cả tội ác hay không.

Và tôi chính là người được đưa vào bệnh viện vì bạo bệnh và được Thời gia chọn với hy vọng có thể thay thế cô con gái ruột thực sự yêu quý của họ là Thời Dao làm đứa trẻ chịu tội, do đó mới may mắn được nhận nuôi.

Hôm đó gió rất mạnh, tôi được đưa đến bến tàu, ba mẹ nắm tay tôi, vẻ mặt rất lạnh lùng.

Chúng tôi đã đợi ở đó rất lâu, rất lâu.

Khi trời tối, gió biển thổi bay tôi, làm toàn thân tôi run rẩy, làm tôi khóc, làm trái tim tôi từ hoang vắng đến hoang tàn hơn…

Chúng tôi vẫn không đợi được bất cứ ai.

Cuối cùng họ đưa tôi về nhà.

Trong lòng tôi dấy lên một niềm hy vọng mong manh, tôi nghĩ hạnh phúc đều phải trả giá, nếu đây là cái giá thì tôi nghĩ cũng không thể không chịu nổi.

Người đón tôi không đến nên bố mẹ tôi sẽ không đuổi tôi đi nữa.

Tôi thậm chí không có bất kỳ cảm giác oán giận hay hận thù nào.

Tôi đã ở trong địa ngục và họ đã kéo tôi trở lại ánh sáng.

Cho dù đó là một cuộc giải cứu có chủ đích cũng không thành vấn đề.

Họ không nợ tôi điều gì cả.

Tôi không nên có bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào.

Nhưng hôm đó, ba tôi đã tát tôi.

Mắt ông ta đỏ hoe, như thể tôi là kẻ thù của ông ta, và ông ta nói với tôi những lời vô cùng ác độc.

Ông ta nói nếu sớm biết như vậy thì đã không đưa tôi về nhà, một người bất hạnh như tôi thậm chí còn không đủ tư cách để thay thế.

Khi tôi khóc và gọi ông là bố, ông cau mày chán ghét và lạnh lùng nhìn xuống tôi:

"Tao không phải là ba của mày. Ngày mai, tao sẽ gửi mày về lại trại trẻ mồ côi."

Khoảnh khắc đó, trong lòng tôi lần đầu tiên sinh ra hận thù.

Hận ý rất mạnh.

Mẹ ôm tôi vào lòng, vòng tay mẹ vẫn ấm áp như vậy, nước mắt rơi xuống chóp mũi, mẹ nghẹn ngào nức nở thì thầm:

“Đủ rồi, đủ rồi. Vốn là người lớn chúng ta phạm phải sai lầm, lại liên lụy đến đứa trẻ vô tội này, hiện tại ngay cả ông trời cũng không chịu nổi..."

Mẹ khóc, mẹ ôm mặt tôi khóc rất buồn:

“Mẹ sẽ không rời xa con, mẹ sẽ không… Mẹ xin lỗi…”

Những giọt nước mắt đó đã dập tắt hận thù trong lòng, tôi ôm mẹ, từ giây phút đó, mẹ trở thành người quan trọng và là người tôi yêu quý nhất trong cuộc đời tôi.

Sau đó, vì tôi không thành công được đưa đi nên người duy nhất được đưa đi chỉ có Thời Dao.

Lúc đó cô ta còn ngu dốt và ngây thơ, tôi nhìn bố mẹ giao cô ấy cho một người đàn ông lạ qua ô cửa kính tối màu trên xe.

Tôi không buồn chút nào, tôi chỉ nghĩ mẹ tôi sẽ rất đau buồn sau khi mất đi người con gái yêu quý của mình.

Nhưng không sao cả, từ nay về sau tôi sẽ luôn ở bên bà ấy, sẽ không để bà ấy cảm thấy cô đơn.

Tôi thầm thề trong lòng rằng tôi sẽ không bao giờ rời xa mẹ.

Nhưng tai nạn đã xảy ra vào lúc này.

Khoảnh khắc mẹ giao Thời Dao cho người đàn ông, bà ấy đột nhiên rút tay lại và hối hận.

Trong xe không nghe được âm thanh bên ngoài, chỉ thấy mẹ ôm Thời Dao đang khóc lớn, lắc đầu không biết đang nói cái gì.

Người cha ở một bên vẻ mặt ủ rũ, còn người đàn ông lạ mặt lại nở nụ cười quái đản, có vẻ rất hài lòng với phản ứng của ba mẹ.

Sau đó... tôi không thể nhớ rõ phần còn lại.

Tôi chỉ nhớ rằng cuối cùng thì Thời Dao đã bị đưa đi, kể từ ngày đó, mẹ tôi không còn nụ cười trên môi nữa, còn ba tôi vốn vẫn khỏe mạnh, lại bị chặt đứt cả mười ngón tay.

Đôi chân của ông ta bị cắt cụt đến đầu gối và ông ta chỉ có thể dành phần đời còn lại trên xe lăn.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Tôi sẽ là người thay thế hoàn hảo để ở bên cạnh họ với tư cách là đứa con gái tốt nhất của họ.

Chỉ cần tôi là đủ.

Niềm tin như vậy đã giúp tôi lớn lên từng chút một, đem một mặt u ám nhất chôn giấu vào trong lòng, đeo lên chiếc mặt nạ không chê vào đâu được, tôi cũng dần dần...

Trở thành đứa con gái tự hào trong lòng mẹ.

Thật đáng tiếc là ba tôi vẫn luôn oán hận tôi, ghét bỏ tôi, như để trút giận, ông chưa bao giờ có thiện cảm với tôi.

Nhưng việc này không có gì là không thể chịu nổi, ông ta mắng tôi, đánh tôi, chỉ cần tôi không chống trả hay phản bác, ông ta mệt mỏi tự nhiên sẽ dừng lại.

Nhưng điều duy nhất tôi không thể chịu nổi là sau này ông ta càng trở nên nặng hơn, thậm chí còn dám đánh mẹ tôi!

Mẹ là chỗ dựa duy nhất của tôi, không ai có thể làm tổn thương mẹ được.

Vì vậy, tôi đã làm giả kết quả khám sức khỏe bình thường của ông ta thành ung thư gan giai đoạn cuối, lừa đảo trắng trợn như vậy nhưng ông ta lại không nhận ra điều gì bất thường.

Thật là một kẻ vô dụng, vô cùng bất tài và sợ chết.

Tôi sẽ không bao giờ quên đêm đó, gió trên mái nhà thổi mạnh đến nỗi tôi cười đến chảy nước mắt.

Vẻ mặt ba đầy sợ hãi, đôi môi run run nhưng không nói được lời nào.

Tôi chỉ đẩy nhẹ về phía trước, và ông ta đã rơi từ sân thượng tầng sáu xuống cùng với chiếc xe lăn của mình.

Những bông hoa máu đỏ tươi nở rộ trên mặt đất bê tông, những mảnh kim loại văng tung tóe trong không trung, giống như hạt mưa, càng giống như là cuộc sống vỡ nát này.

Tôi nghĩ, tất cả cuối cùng cũng kết thúc.

Nếu, cô ta không quay lại.

Nếu Thời Dao không quay lại, tôi sẵn sàng dùng hết khả năng của mình để đối mặt với tất cả ác ý trên thế giới.

Tôi muốn trở thành đứa con gái yêu quý nhất của mẹ.

Thật tiếc là cô ta đã quay lại.

3.

Không biết từ khi nào, tôi không còn hài lòng với cách mẹ nhìn tôi nữa.

Tôi hy vọng rằng không chỉ đôi mắt của bà ấy mà cả thể xác và tâm hồn của mẹ tôi cuối cùng sẽ là người duy nhất dành cho tôi.

Tôi chỉ có mẹ, vậy mẹ cũng nên chỉ có một mình tôi mới đúng.

Mẹ là mẹ của tôi, chỉ có thể là mẹ của một mình tôi.

Nhưng không có cách nào, Thời Dao đã trở lại.

Mẹ tôi không còn là mẹ của một mình tôi nữa.

Thật không công bằng!

Tôi ôm con thỏ nhồi bông dễ thương và kể cho Thời Dao nghe những câu chuyện đằng sau mọi thứ trong phòng. Tôi nói:

“Dao Dao, mẹ thật sự rất nhớ em. Giờ em về rồi, mẹ không còn phải ở trong phòng buồn bã một mình nữa."

Tôi đeo chiếc mặt nạ mỉm cười thường lệ trên mặt, nhưng có thứ gì đó trong trái tim tôi đang dần tan vỡ, rồi bị bóng tối và sự tha hóa nuốt chửng.

Tôi đè nén sự căm ghét của mình và chửi bới cô ta một cách điên cuồng trong lòng.

Tôi đưa đôi giày chứa đầy đinh cho Thời Dao, nhìn đôi chân đầy vết thương và máu của cô ta từ bên kia màn hình, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Đáng lẽ cô ta không nên quay lại.

Cô ta phải chết trong trại trẻ mồ côi đó, bị ngọn lửa nuốt chửng cùng với viện trưởng và những đứa trẻ, để cái chết gột rửa tội lỗi trên cơ thể họ.

Chính cô ta, cô ta đã lấy đi tất cả những gì thuộc về tôi, ánh mắt và sự quan tâm của mẹ.

Tôi ghét cô ta ghét cô ta ghét cô ta ghét cô ta.

Cô ta đáng chết!

Đáng chết đáng chết đáng chết!

Tôi điên cuồng đập phá đồ đạc trong phòng, ánh hoàng hôn phản chiếu qua cửa sổ, tôi cảm thấy như mình đã trở thành một viện trưởng khác .

Hoang tưởng, điên rồ. Đây không phải là tôi.

Nhưng tôi đã sớm không trở về được nữa, không phải sao?

Ngay từ ngày đốt trại trẻ mồ côi, tôi đã không còn là đứa trẻ ngây thơ, hiền lành trong lòng mẹ nữa.

Phải, tôi đã lên kế hoạch đốt trại trẻ mồ côi.

Có lẽ là chuyện xảy ra một năm trước, tôi không nhớ rõ.

Tóm lại, khi mùi dầu hỏa xộc vào mũi, mắt tôi phản chiếu ngọn lửa bốc lên, vị viện trưởng từng đè tôi xuống hoảng sợ nhìn chằm chằm vào tôi.

Rồi dưới cái nhìn tinh nghịch của tôi, ông ta đập trán cho đến khi máu chảy đầm đìa, cầu xin tôi thương xót, tha thứ và cầu xin tôi cho ông ta sống.

Viện trưởng quá khứ cao cao tại thượng, coi sinh mệnh như đồ chơi, hóa ra cũng là một phàm nhân tham sống sợ chết mà thôi.

Tôi đẩy chiếc xe về phía trước từng chút một, băng qua những cây cột sắt thẳng đứng và lạnh lẽo, tôi mỉm cười nói với viện trưởng:

“Con người luôn phải trả giá cho những gì mình đã làm. Giờ thì ông sẽ phải trả giá.”

Tôi từ từ rút tay lại, chiếc xe lao xuống dốc cùng với lồng sắt nhốt viện trưởng vào lửa cho đến khi bị tiêu diệt

"Cô nhi viện Thời Sinh", bề ngoài trông sáng sủa nhưng bên trong mục nát, cuối cùng đã bị thiêu rụi trong một vụ hỏa hoạn.

Cùng với tất cả quá khứ tội lỗi và vô hình của tôi cùng nhau biến mất.

4.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Thời Dao sau khi trưởng thành, trái tim mà tôi tưởng là mạnh mẽ và được rèn luyện bằng hy vọng cằn cỗi đã hoàn toàn rạn nứt và tan vỡ.

Tôi mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi.

Rõ ràng là tôi đã cố gắng rất nhiều, tại sao số phận lại luôn trêu đùa tôi?

Tôi chạm vào khuôn mặt ấm áp của mẹ trong bóng tối, cố nhớ lại cảm giác hạnh phúc.

Nhưng không có, sẽ không bao giờ có nữa.

Mẹ nhẹ giọng mở miệng, nhưng chỉ năn nỉ tôi không được làm tổn thương Thời Dao, không được làm tổn thương con gái bà.

Đúng, Thời Dao là con gái của bà, đứa bé bà mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày sinh ra.

Vậy tôi là gì chứ?

Trong suy nghĩ của bà ấy, tôi có ý nghĩa gì đây, người đã ở bên bà ấy hơn mười năm?

Tim tôi đau đớn như một con dao hung hăng đâm vào, tôi cười và khóc, khóc và cười.

Tôi nắm chặt tấm ga trải giường mềm mại trong tay và cuối cùng đưa ra quyết định.

Bởi vì dù sao cũng không thể có được..

Vậy thì hãy hủy hoại nó.

Tôi không chiếm được, vậy thì ai cũng đừng mong có được.

Tôi bóp cổ mẹ bằng khăn trải giường mềm mại.

Tôi hôn đôi mắt nhắm nghiền đẫm nước của bà ấy, hôn lên chiếc cổ cứng đờ của bà ấy.

Tôi dùng lưỡi sắt sắc bén đâm thật mạnh vào bụng Thời Dao.

Tôi nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng đang chảy máu của cô ấy, bôi màu đỏ tươi lên đôi môi căng mọng của mình, bề mặt kim loại mịn màng phản chiếu bộ dáng của tôi lúc này.

Tóc xõa tung, sắc mặt như tường trắng, môi lại đỏ tươi, quỷ dị khó có thể nói rõ.

Tựa như một con ác quỷ đòi mạng rốt cục đọa ma.

Hủy diệt!

Tất cả đều hủy diệt đi!

Cuối cùng tôi cũng châm mấy chai gas nằm cạnh nhau dưới gầm giường.

Trong nháy mắt nổ tung, đầu tôi ù ù rung động.

Trong cơn hoảng hốt, tôi dường như nghe thấy giọng nói của mẹ.

Bà ấy đang gọi tôi, đang gọi tên tôi. Bà nói:

"Tiểu Tuyền, Tiểu Tuyền, con gái mẹ.”

Trước mặt tôi là lối vào của cô nhi viện cũ.

Mẹ đứng trước mặt tôi, bên cạnh không có bóng dáng đứa bé nào khác.

Bà vươn tay về phía tôi, nụ cười so với ánh nắng ngày đông còn ấm áp hơn.

"Tiểu Huyền, nhanh tới chỗ mẹ..."

“ Mau tới bên cạnh mẹ…”

Nhưng tôi chỉ đứng ngây người ra đó, lạnh lùng nhìn cảnh tượng mà tôi từng mong mỏi——

Toàn bộ trái tim và đôi mắt của tôi chỉ tràn ngập mẹ.

Tôi không khỏi rơi nước mắt, tôi biết tất cả những điều này chỉ là ảo ảnh trước khi chết.

Đều là giả, đều là gạt người.

Nếu con người thực sự có linh hồn sau khi chết, tôi không muốn đầu thai và có được cuộc sống mới.

Thế giới thật khốn khổ, tôi đã không còn lưu luyến gì nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play