Độc Nữ Tái Sinh, Nhị Tiểu Thư Phúc Hắc

Chương mở đầu


8 tháng


Vừa qua tháng mười, tuyết đã bay đầy trời.

Không khí trong cung chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, ngay cả lãnh cung hẻo lánh nhất cũng có thể nghe được tiếng cười nói, tiếng chiêng trống vui vẻ.

Hôm nay, hoàng hậu vừa hạ sinh được một người con trai và đương nhiên đứa bé đó sẽ được phong làm thái tử đương triều.

Lữ Khuynh Hòa ngồi ở bên cửa, trên người là bộ quần áo rách nát tồi tàn, dù quấn hết lớp này đến lớp khác nhưng nàng vẫn không thể ngăn bản thân run rẩy trước thời tiết lạnh giá của mùa đông khắc nghiệt này. Nàng cảm thấy cả người như bị lăng trì, những vết thương trên mặt đau đớn từng cơn khiến nàng vô cùng khổ sở. 

Tiếng chiêng trống rộn ràng vui vẻ nhưng không thể nào đả động đến nàng. Nàng từ từ đưa tay chạm vào bên phải gương mặt, nhưng chỉ là một mảnh bằng phẳng. Nửa năm trước, tai phải của nàng đã bị cắt đứt. Hơn nửa năm qua, Lữ Khuynh Hòa vẫn luôn chờ Hoàn Nhan Liệt xuất hiện.

Nàng chờ hắn ban cho nàng ba thước lụa trắng hoặc một ly rượu độc, để nàng dùng nó kết thúc sinh mệnh đáng thương của mình.

Tám năm làm phu thê, hắn rất dịu dàng, luôn nói những lời yêu thương cưng chiều với nàng. Hai người là đôi thần tiên quyến lữ được mọi người hâm mộ. Nhưng vào thời điểm hắn đăng cơ, mọi thứ đã trở thành ảo tưởng của nàng.

Lữ Khuynh Hòa vốn là nhị tiểu thư của nhà Lữ Thừa Tướng. Trưởng tỷ của nàng đã thành hôn từ sớm, cũng là một mối lương duyên tốt đẹp. Vậy nên nàng cũng như bao người, mong ước có được một mối lương duyên hạnh phúc. Lần đầu tiên nàng gặp Hoàn Nhan Liệt là một buổi sáng sớm đầu xuân, ngay từ ánh mắt đầu tiên, nàng đã có ấn tượng sâu sắc khó mà quên được với hắn.

Đại ca của nàng nói Hoàn Nhan Liệt là người không thích tranh giành với đời, không thích chuyện triều chính, tính tình lại rất giống với nàng, hơn nữa, hắn có gương mặt tuấn mỹ, là một đấng lang quân hiếm có.

Lữ Khuynh Hòa có tên chữ là Hoàn Hoàn.

Nàng còn mơ hồ nhớ được câu nói kia của Hoàn Nhan Liệt: “Hoàn Hoàn, nàng thật ngây thơ và lương thiện, dù là thiên kim nhưng vô cùng gần gũi, lại còn xinh đẹp như tiên nữ. Nếu đã cưới được nàng, ta thề một đời này chỉ có mình nàng, cùng nàng trải qua những ngày tháng yên bình.”

Hoàn Nhan Liệt nói rất đúng, là nàng quá ngây thơ mà tin vào những lời dối trá của hắn, không dám phản kháng mà chỉ biết im lặng chịu đựng. Đẹp như tiên nữ làm chấn động khắp Cửu Quốc thì được gì chứ.

Đúng vậy, tám năm trôi qua, hắn chỉ có một chính phi là Lữ Khuynh Hòa nàng. Vào mùa xuân năm thứ hai, Lữ Khuynh Hòa đã sinh được một người con trai, Hoàn Nhan Liệt vô cũng vui mừng và đặt tên là Liên Tâm, với ý nghĩa là gắn bó mãi mãi, ý hợp tâm đầu.

Nhưng vào Đại Nghiệp năm thứ 34, Hoàng đế đột nhiên băng hà, trong đêm tối, Hoàn Nhan Liệt đảo chính, không buông tha một huynh đệ tỷ muội nào và cũng không buông tha cho Lữ gia.

Nàng còn nhớ rõ đêm hôm đó, hắn dẫn người đến Vĩnh Hòa Cung, ném tất cả quần áo và trang sức lên người Lữ Khuynh Hòa, khiến nàng phải chịu từng cơn đau đớn. Còn hắn thì hờ hững lạnh lùng nhìn nàng nói: “Lữ gia có ý đồ tạo phản, đã bị diệt môn. Nay ta tha cho ngươi một mạng là nghĩ đến tình nghĩa phu thê bao năm qua, nhưng sao ngươi ác độc như vậy, muốn hạ độc Tuyết Nhi. Nếu không phải ta kịp thời phát hiện thì Tuyết Nhi đã sớm chết trong tay ngươi rồi.”

Tuyết Nhi chính là Trịnh Tuyết.

Khi Nhan Hoàn Liệt đăng cơ thì lập tức mở rộng hậu cung, mà Trịnh Tuyết chính là thanh mai trúc mã của hắn, người được hắn yêu thương sủng ái nhất lục cung.

Lữ Khuynh Hòa có chút hụt hẫng: “Ta chưa từng bước ra khỏi cửa thì làm sao có thể hạ độc Hoàng Hậu?”

Nàng chỉ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng vô cảm của hắn, trong ánh mắt còn hiện lên vẻ chán ghét, “Cung nữ trong cung của ngươi đã nhận tội rồi. Lữ Khuynh Hòa, sao ngươi vẫn còn không chịu thừa nhận?"

Lữ Khuynh Hòa đứng yên tại chỗ, nhưng đôi chân không ngừng run rẩy. Nàng chưa từng thấy Hoàn Nhan Liệt như thế, dường như hắn rất hận nàng.

Lữ Khuynh Hòa Hòa bật cười tự giễu, bao nhiêu năm qua, nàng chưa bao giờ kêu than oán trách hay tức giận, nhưng trước sự vô tình của hắn, nàng hận: “Hoàn Nhan Liệt, người đừng nghĩ mọi người đều giống ngươi, cha ta có mưu đồ làm phản hay không, trong lòng ngươi rõ nhất. Năm đó ngươi muốn mở rộng hậu cung, ta cũng không nói gì, ngươi cưng chiều Trịnh Tuyết, phong nàng làm hậu thì ta nhiều nhất cũng đóng cửa không ra ngoài. Dù Liên Tâm trượt chân rơi xuống nước mà qua đời, người nào làm thì ta không rõ lắm, nhưng ngươi vẫn nhắm mắt làm ngơ, đến cả tang lễ cũng không chịu làm. Ta đã chịu đựng tất cả, tám năm đó, ngươi đối tốt với ta, ta vẫn ghi nhớ trong lòng, cũng đã trả lại cho người rồi. Bây giờ Hoàng Hậu không thích ta nên dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy sao?”

Hoàn Nhan Liệt thẳng tay tát vào mặt nàng, hắn cũng không thương tiếc, như là muốn trút hết những bất mãn bao năm qua. Lữ Khuynh Hòa lập tức choáng váng, phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt nóng rát đến nỗi mất đi cảm giác.

“Tuyết Nhi ngây thơ tốt bụng như vậy, ngươi hại nàng không được mà còn dám bôi nhọ nàng. Lữ Khuynh Hòa, nếu ngươi thừa nhận thì không sao, Tuyết Nhi thiện lương, nể tình ngươi đau buồn vì mất con nên sẽ tha cho ngươi một mạng.” Hoàn Nhan Liệt gằn giọng nói  rõ từng chữ một.

Lữ Khuynh Hòa nhìn hắn rồi cười lớn, vẻ mặt đau khổ cũng không còn thấy rõ: “Đau buồn vì mất con? Liên Tâm đã mất, ta sống không bằng chết, hắn là con của ta nhưng cũng là ruột thịt của ngươi. Ta không biết, Liên Tâm còn nhỏ như thế nhưng cớ sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy. Cũng đúng, nếu đã không thích ta thì cứ giết ta đi, để ta xuống dưới chăm sóc cho Liên Tâm.”

Nói xong, Lữ Khuynh Hòa nhắm chặt hai mắt, không còn sức để đứng vững nữa mà ngã ngồi xuống một bên, chờ Hoàn Nhan Liệt chém xuống một kiếm, cũng được nhẹ nhõm chút ít.

Đến tận bây giờ, nàng vẫn không hiểu vì sao Hoàn Nhan Liệt lại hận nàng như thế.

“Nếu không phải vì ta thành hôn với ngươi thì Tuyết Nhi đã không bị chậm trễ tám năm. Người đâu, phá hủy gương mặt của ả ta, cắt tai phải của ả ta, nhốt vào lãnh cũng, không có lệnh của trẫm thì không được phép để ả ta chết.” Hoàn Nhan Liệt nhẹ nhàng nói ra một câu, không có một chút cảm tình nào và cũng vô cùng tàn nhẫn.

Lữ Khuynh Hòa trợn to hai mắt, oán hận nhìn hắn, cười không ngừng. Thì ra người hắn yêu nhất chính là Trịnh Tuyết. Chẳng trách Trịnh Tuyết nổi tiếng là gái lỡ thời của Đại Nghiệp nhưng vẫn không chịu gả chồng, thì ra tất cả đều là âm mưu của hai người họ. Hắn nói vì nàng mà Trịnh Tuyết chậm trễ tám năm, vậy tám năm của nàng thì sao? Giờ nhớ đến những dịu dàng giả dối của hắn trước đây khiến nàng không khỏi buồn nôn, cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Hoàn Nhan Liệt, ngươi thật tàn nhẫn, biết được gương mặt này chính là thứ nàng tự hào nhất cuộc đời nên hắn muốn phá hủy nó, vì xả giận cho nữ nhân hắn yêu nhất, lại cắt đi nốt tai phải của nàng. Hoàn Nhan Liệt, ngươi thật quá tàn nhẫn.

Đột nhiên, cửa lớn mở ra, kéo suy nghĩ của Lữ Khuynh Hòa trở về hiện tại. Nàng nhìn những thái giám và cung nữ đi đến, không nói một lời mà trực tiếp kéo nàng ra ngoài.

Lữ Khuynh Hòa nhìn hai bức tường được xây bằng gạch đỏ tạo nên một con đường nhỏ uốn lượn, tích tụ đầy bông tuyết nhưng cũng là một loại phong cảnh khác.

Hoàn Nhan Liệt, cuối cùng ngươi cũng muốn để ta chết.

Thái giám kéo nàng đến quỳ ở ngoài cổng Tuyết Tiên Cung. Bên trong phòng truyền đến tiếng khóc của đứa bé. Lữ Khuynh Hòa bị thám giám đè đầu xuống, không thể nhìn thấy vẻ mặt của người trước mắt.

Chỉ nghe thấy giọng nói quyến rũ của Trịnh Tuyết: “Từ lúc sinh ra, Thái Tử vẫn luôn khóc, bổn cung đã mời Thiên Sư đến xem. Là thịnh khí của Lữ tỷ tỷ quá mạnh mẽ, đè ép Thái Tử đến không thở được. Thiên Sư nói hôm nay có trận tuyết rất lớn, phải mổ bụng của Lữ tỷ tỷ để lấy máu tế trời, như thế mới chữa khỏi cho Thái Tử. Tỷ tỷ cũng đã làm mẫu thân, chắc cũng hiểu được nỗi khổ trong lòng bổn cung.”

Lữ Khuynh Hòa chỉ cảm thấy lạnh lẽo khắp người, nhưng không thể cử động được. Muốn mổ bụng nàng ư?

Sau đó, nàng nghe thấy âm thanh của Hoàn Nhan Liệt: “Được.”

Bốn tên thái giám đi đến nắm chặt tứ chi của nàng. Nàng nằm trên nền tuyết, cười giễu cợt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoàn Nhan Liệt, Trịnh Tuyết, các người chắc chắn sẽ không được chết tử tế, các ngươi nhất định sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, không được đầu thai. Dù ta có chết cũng sẽ không buông tha cho các ngươi……”

Tất cả thái giám và cung nữ đều quay mặt đi, họ không đành lòng nhìn dáng vẻ đau khổ thống hận của nàng. Từng tiếng chửi rủa vang vọng khắp bầu trời Tuyết Tiên Cung rồi dần dần biến mất, trở về vẻ yên tĩnh thường ngày.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play