Hai ngày yên bình trôi qua đối với Vũ Hồng My.

Cô không gặp Viên Lệ Lệ ở đâu nữa, cũng không nghe nói gì về cô ta. Cô thầm nghĩ Viên Lệ Lệ đúng chỉ là loại gan thỏ, đe dọa cô thế thôi chứ đâu dám làm gì ngoài chấp nhận ngồi nhà.

Về phía Tạ Trung Vũ thì vẫn chưa có tin tức gì, có lẽ nhiệm vụ cô giao cho anh ta quá khó. Có một thoáng cô lo rằng Hoắc Đình Vương đã phát hiện và thủ tiêu anh ta nên cô đã liên lạc. May mắn là Tạ Trung Vũ bảo mình vẫn ổn và đang tiếp tục công việc, còn bảo là rất cảm động khi thấy cô lo lắng cho anh ta đến vậy.

Vũ Hồng My chỉ cần biết là anh ta vẫn làm tốt công việc của mình là được, nhưng để tiếp thêm động lực cho Tạ Trung Vũ làm việc hiệu quả, cô nhắn lại vài dòng giả tạo rằng mình lo cho anh ta thế nào. Bây giờ đọc lại cô vẫn thấy buồn cười.

Còn về Cao Lập, gã vẫn đang tính toán một cái gì đó, cô bắt đầu đoán được đó là chuyện gì. Nếu không phải chuyện rượu chè, gái gú thì việc riêng tư khả năng cao là chuyện phạm pháp. Cô nhớ ra lúc Cao Lập vội vã rời đi cũng là lúc Viên Lệ Lệ vừa rời đi. Có lẽ gã đã bám theo để dằn mặt cô ta một trận.

Vũ Hồng My tin rằng đó là một lời giải thích hợp lý, cô biết quá rõ là Cao Lập có tình cảm đặc biệt đối với cô. Nhìn cái cách gã nói về những người khác là biết, nếu không phải người quan trọng với gã thì Cao Lập xem chẳng khác gì sâu bọ biết nói.

Mối quan tâm lớn nhất của cô là Hoắc Đình Vương vẫn chưa liên lạc lại, hắn đã hẹn tuần sau gặp mặt, bây giờ không thấy tung tích cũng dễ hiểu. Vậy càng tốt, dù sao cô cũng chưa biết nên cư xử thế nào đối với hắn.

Không ngờ vừa nghĩ tới thì điện thoại lại đổ chuông, Vũ Hồng My thấy đó là một số lạ, cô tự hỏi liệu có phải Hoắc Đình Vương hay Tạ Trung Vũ không.

“Chào em, anh là Hoắc Đình Vương đây.” Vừa nhấc máy, cô đã nghe giọng của ông trùm. Chỉ mới là cuộc nói chuyện thứ hai mà hắn đã đổi ngay cách xưng hô rồi.

“Chào anh, có chuyện gì thế?” Vũ Hồng My đáp, cô tìm cách tỏ ra trung lập nhất có thể, để sau này có thể thay đổi tính cách cho phù hợp mà không bị bất hợp lý.

“Anh muốn hỏi là em thích nhà hàng truyền thống hay kiểu phương Tây hơn? Anh sẽ cho người đặt chỗ vào thứ tư tuần sau.” Hoắc Đình Vương hỏi.

Tình huống này buộc cô phải đưa ra ý kiến, cô tự hỏi liệu Hoắc Đình Vương sẽ thích kiểu con gái nào hơn. Vũ Hồng My đành đưa ra một quyết định ngẫu nhiên “Em thích kiểu truyền thống hơn.”

“Ồ, anh cũng vậy. Kiểu phương Tây chán chết, em đúng là hợp ý với anh đấy.” Hoắc Đình Vương nói “Hẹn tuần sau gặp lại nhé. Anh nhớ em lắm nhưng công việc hơi bận, chưa thể gặp ngay được.”

“Vâng, em cũng mong sớm gặp lại anh.” Vũ Hồng My đáp, cô chỉ mong kết thúc nhanh câu chuyện.

Hoắc Đình Vương cúp máy trước. Vũ Hồng My cảm thấy khá lo lắng, mong là Tạ Trung Vũ sẽ có thể tìm được thông tin cần thiết trước khi cô có buổi hẹn đầu tiên với Hoắc Đình Vương.

Viên Lệ Lệ trở về nhà sau một buổi đi chơi với đám bạn. Nhìn vào số tiền cần thanh toán khiến cô ta không khỏi lo lắng. Nếu là lúc trước, Viên Lệ Lệ thừa sức trả tiền cho những cuộc chơi xa hoa này. Từ lúc bắt đầu hết thời và không có lịch diễn, thu nhập của Viên Lệ Lệ không còn đủ để đáp ứng nữa.

Cô ta nghe một đồng nghiệp bảo rằng Vũ Hồng My đang loại trừ các đối thủ của mình bằng cách nói xấu họ với các nhà sản xuất, nhà đầu tư. Viên Lệ Lệ cũng vì thế mà vài hôm trước đã tới sinh sự với Vũ Hồng My.

Ăn to nói lớn là thế chứ Viên Lệ Lệ cũng chẳng dám làm gì. Hơn nữa, cô cũng không chắc có đúng là Vũ Hồng My là nguyên nhân khiến cô sụt giảm danh tiếng hay không, chẳng qua lúc đó cô ta cần người để trút giận cũng như đổ lỗi thôi.

Viên Lệ Lệ bước vào nhà, khóa cửa lại. Cô quyết định mặc kệ những chuyện sắp tới, giờ có lo lắng cũng không làm được gì.

Mở cừa phòng ngủ, cô bước vào trong, lúc vừa đóng cánh cửa lại, cô nhìn thấy một người đàn ông nấp phía sau cánh cửa.

Cao Lập trở về căn hộ của mình. Ở dưới sân, gã gặp Vũ Hồng My đang chuẩn bị tới buổi diễn.

“Chào anh.” Vẫn là câu quen thuộc mỗi khi vô tình gặp nhau.

“Chào, em đi biểu diễn đấy à?” Cao Lập đáp. Đam Mỹ Trọng Sinh

“Phải, hôm nào có thời gian anh tới nghe em hát nhé.” Vũ Hồng My nhận thấy thái độ của Cao Lập có gì đó lạ lùng, giống như vừa mới làm một chuyện gì kinh thiên động địa. Cô không tỏ ra như mình nhận thấy điều đó.

“Được, cũng lâu rồi chưa đến buổi diễn nào của em.” Cao Lập nói rồi tạm biệt cô để đi lên phòng. Gã không cảm thấy hối hận hay có lỗi gì về việc mình vừa làm, nhưng tất nhiên vẫn cảm thấy lo lắng về cảnh sát, Cao Lập mong rằng vừa nãy mình không để lộ việc đó ra với Vũ Hồng My.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play