Phương Tuyết vừa mới thực hiện giải phẫu xong thì nhận được điện thoại báo rằng sẽ bắt đầu họp sau một tiếng nữa. Cô cảm thấy không đủ thời gian để đi đâu cả nên tới phòng họp sớm để nghỉ ngơi tại đó luôn.
Không ngờ lúc tới nơi, những người khác cũng đã ngồi sẵn rồi, có vẻ ai cũng nóng lòng giải quyết vụ án lần này.
“Mọi người tới cả rồi à? Khương Hòa, cả cậu cũng siêng năng như vậy sao?” Phương Tuyết ngồi vào chỗ.
“Giải quyết triệt để thì mới nghỉ ngơi thoải mái được chứ.” Khương Hòa đáp.
“Vậy là có mặt cả rồi, chúng ta bắt đầu luôn chứ?” Trịnh Danh đề nghị.
“Nếu không ai phản đối.” Thái Viễn Sơn nói.
Tất cả đều tán thành việc bắt đầu ngay. Như thường lệ, Phương Tuyết sẽ trình bày về kết quả khám nghiệm trước.
“Nạn nhân Hoắc Đình Lâm tử vong do một nhát đâm thấu tim, chết ngay lập tức, thời gian tử vong được xác định là sau khi họ vào nghĩa trang không lâu. Còn đối với Hoắc Đình Vương thì lại tử vong do thuốc độc, chết vào một tiếng sau.” Phương Tuyết nhắc lại “Một điều đáng lưu ý đó chính là cả hai đều bị gây mê trước khi ra tay. Trên cơ thể họ phát hiện dấu kim gây mê. Có thể đoán là hung thủ đã nấp ở đâu đó dùng súng gây mê bắn vào họ. Khi cả hai đã bất tỉnh thì tiêm thuốc độc cho Hoắc Đình Vương và dùng dao đâm Hoắc Đình Lâm.”
Sau khi Phương Tuyết trình bày xong, tới lượt Khương Hòa báo cáo kết quả khám nghiệm hiện trường “Tại hiện trường, có thể tìm ra kim thuốc mê, kim tiêm có mẫu thuốc độc ở trong, dao dính máu. Tất cả đều khớp với dự đoán diễn biễn vụ án của Phương Tuyết. Chúng tôi đã tìm ra một đường hầm được đào bằng tay ẩn sau ngôi mộ ở góc nghĩa trang dẫn ra khu rừng nhỏ gần đó, hung thủ đã đột nhập qua đường này, do đó đàn em của Hoắc Đình Vương đã không nhận ra.”
Ngừng môt lúc, Khương Hòa lấy ra một thẻ nhớ, kết nối vào máy chiếu và nói “Đây là bằng chứng quan trọng nhất.”
Đoạn phim bắt đầu, đó là cảnh ở nghĩa trang. Hoắc Đình Vương và Hoắc Đình Lâm tới bên mộ của ba họ. Không lâu sau, Hoắc Đình Vương ngã xuống.
Dừng lại ở đây, Khương Hòa lùi lại vài giây phóng to hình ảnh đó lên “Tuy không nhìn thấy rõ, nhưng vẫn có thể nhận diện một vật mảnh phóng vào lưng Hoắc Đình Vương, đây hẳn là kim gây mê.”
“Vị trí cũng khớp với dấu vết trên cơ thể nạn nhân.” Phương Tuyết xác nhận.
“Đoạn phim sau đó ghi lại hết quá trình gây án của hung thủ, điều này đặt ra một nghi vấn là ai là người đã để lại chiếc máy quay này.” Khương Hòa chốt lại vấn đề.
Trịnh Danh chưa bàn tới việc đó, anh quan tâm về tên hung thủ trong đoạn phim hơn “Nhìn kẻ ra tay có vóc dáng rất giống Cao Lập, nhưng không thể kết luận đúng là anh ta được. Lần này vẫn không có chứng cứ nào để lại hiện trường à?”
“Tiếc là vẫn không, hắn thật sự rất cẩn trọng.” Khương Hòa lắc đầu.
Thái Viễn Sơn lên tiếng “Việc để lại máy ghi hình thế này rất đáng nghi, có thể thấy việc Vũ Hồng My đúng sau vụ án này lại càng chắc chắn hơn. Tô Ngọc Long cậu hãy điều tra xem chủ nhân của chiếc máy ghi hình này là ai, nếu là Tạ Trung Vũ thì lập tức triệu tập anh ta tới sở ngay.”
“Rõ.” Tô Ngọc Long nhận nhiệm vụ.
“Trịnh Danh, cậu điều tra xem Cao Lập và Tạ Trung Vũ có chứng cứ ngoại phạm vào lúc vụ án xảy ra hay không.” Thái Viễn Sơn tiếp tục phân công.
“Rõ.”
“Khương Hòa, Phương Tuyết, cả hai tiếp tục tìm kiếm dấu vết tại hiện trường.”
“Rõ.”
Mặc dù ai cũng thấy được kế hoạch của Vũ Hồng My nhằm chiếm lấy gia sản của Hoắc Đình Vương, nhưng chứng cứ thì lại không có trong tay, toàn đội đều không thể chấp nhận sự thật này, họ quyết tâm phải tìm ra bước đột phá.
Thái Viễn Sơn phải công nhận Vũ Hồng My quả là một kẻ quá kĩ lưỡng và thông minh, đặc biệt là vô cùng liều lĩnh, anh chưa bao giờ cảm thấy khó khăn thế này. Cô đã dùng Tạ Trung Vũ và Cao Lập để thực hiện kế hoạch của mình, Thái Viễn Sơn nghĩ rằng phải bắt được hai kẻ này trước mới có thể tìm ra sơ hở của Vũ Hồng My. Bây giờ, kế hoạch lớn của họ đã hoàn thành, Thái Viễn Sơn tự hỏi sau đó sẽ còn chuyện gì xảy ra đây.
Vũ Hồng My được báo tin rằng hai anh em nhà họ Hoắc đều bị sát hại.
“Thật ư? Sao lại có thể.” Cô bàng hoàng, hay đúng hơn là tỏ ra bàng hoàng. Đàn em trung thành của Hoắc Đình Vương vẫn còn, cô vẫn phải tiếp tục vở diễn của mình.
“Vâng, chúng ta phải làm sao bây giờ.” Trương Bân, một thân tín của Hoắc Đình Vương hỏi.
“Trước mắt cứ lo liệu tang lễ thật chu đáo cho anh em họ.” Vũ Hồng My đáp, cô không cần phải ra vẻ quá xót thương, bởi vì gần đây Hoắc Đình Vương đã bắt đầu chán cô và lộ ra bản chất vũ phu và cả thèm chóng chán. Nhờ thế mà cô đỡ tốn sức cho một màn khóc lóc thảm thương.
Trương Bân mặc dù rất trung thành nhưng cũng không phải dạng thân tình gì với Hoắc Đình Vương nên hắn cũng chỉ hoàn thành nghĩa vụ với ông trùm chứ không thương tiếc gì. Vũ Hồng My cho rằng có lẽ ngoài em trai hắn ra, Hoắc Đình Vương không được ai yêu quý cả.
Sau khi Trương Bân rời đi, Vũ Hồng My lại tiếp tục suy nghĩ về phần sau của kế hoạch. Cô đã xử lý xong ông trùm, giờ chỉ còn stalker và sát nhân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT