Nếu có một từ để mô tả Vũ Hồng My thì đó là liều lĩnh. Cô là kiểu người chấp nhận mạo hiểm để đạt được mục đích của mình.
Khi thi vào trường cấp ba, sức học của cô được đánh giá là không đủ để vào trường học mà cô yêu thích. Mọi người đều khuyên rằng cô nên tập trung ôn luyện vào một trường khác cũng tương đối tốt. Có vài người lạc quan thì động viên rằng chỉ cần cố gắng thì có thể làm được tất cả.
Vũ Hồng My không tin vào lời của những người lạc quan đó, cần cù có thể bù thông minh nhưng chắc chắn sẽ chậm hơn, mà cô thì đâu còn nhiều thời gian ôn luyện.
Cô cũng không chấp nhận an phận như số đông khuyên bảo, thế là cô đã đưa ra một quyết định mà ba mẹ cô đều bảo rằng điên rồ. Cô đã đưa ra dự đoán đề thi và chỉ tập trung ôn những phần đó để đạt được điểm tốt nhất. Ở trên trường, giáo viên cực kì nghiêm cấm cách học tủ đó, nhưng Vũ Hồng My thà chịu mạo hiểm, được ăn cả, ngã về không.
Kết quả là cô đã thành công, về sau, cô lại càng nghiện trò mạo hiểm này hơn. Tất nhiên cô không mạo hiểm một cách bừa bãi, cô luôn tính toán và lên kế hoạch cho mọi việc, rủi ro chỉ là một phần trong số đó mà cô cần vượt qua.
Có lúc thành công, có lúc thất bại, Vũ Hồng My cũng không bao giờ hối hận, cô quan niệm rằng chỉ có liều lĩnh mới đến được với thành công. Tiêu biểu là kế hoạch lần này, có rất nhiều điểm mạo hiểm. Ban đầu là việc xác định Cao Lập có phải kẻ sát nhân không, cô đã vượt qua được. Kế đến là điều mạo hiểm thứ hai, liệu Tạ Trung Vũ có giữ bình tĩnh và tiếp tục giúp đỡ cô hay không? Nếu như anh ta báo cảnh sát thì xem như chấm hết. Để biết được điều đó thì cô chỉ có cách chờ đợi.
Còn nếu có một câu nói nào để miêu tả cô thì Vũ Hồng My sẽ chọn một câu mà người thầy bói từng nói khi cô học đại học.
Hôm đó là một ngày đẹp trời, vào dịp nghỉ Tết đầu tiên sau khi bước chân vào đại học, cô đã cùng gia đình đi chùa. Lúc đó họ đã gặp một ông thầy bói coi số mệnh. Ông ta nhìn Vũ Hồng My và nhận xét “Con bé là người rất thu hút quỷ dữ, và...”
Ông thầy bói chưa kịp nói hết thì mẹ cô đã dắt Vũ Hồng My đi, nếu không phải đang ở chốn thanh tịnh thì bà đã mắng ông thầy bói một trận. Vũ Hồng My trước giờ không tin vào bói toán, thế nhưng đối với ông thầy bói đó, cô lại thấy có lẽ ông ta có khả năng thật sự. Cô biết mình thu hút nhiều thành phần không tốt, hiện tại thì có sát nhân, stalker và ông trùm.
Lúc đó cô bị kéo đi nên không nghe được đoạn sau ông ta nói gì nhưng cô có thế đoán được, đó chính là “... con bé cũng là một con quỷ.”
Mã Tuấn vốn không liên quan gì đến cô cả, mục đích cô chọn ông ta đơn giản là vì nơi ở của ông phù hợp với kế hoạch của cô. Vũ Hồng My đã dựa vào hai tiêu chí: dễ quan sát và dễ đột nhập.
“Chỉ có thể trách ông chọn ở một nơi như vậy.” Vũ Hồng My đã nghĩ như thế.
Đoạn đầu của kế hoạch đó chính là xác nhận và có bằng chứng việc Cao Lập giết người.
Hôm qua lúc Vũ Hồng My và Cao Lập trở về khu căn hộ, gã đã nói có việc cần đi, nhìn khuôn mặt tỏ ra sát khí đó, Vũ Hồng My đoán chắc là gã đang nóng lòng đi thủ tiêu Mã Tuấn. Trong bữa ăn, Cao Lập đã tìm cách khai thác từ cô thông tin của Mã Tuấn và Vũ Hồng My chỉ cần giả vờ mắc bẫy.
Có lẽ trong đêm qua Mã Tuấn đã lìa đời, việc còn lại là Tạ Trung Vũ cần quay được cảnh Cao Lập đột nhập vào nhà và trở lại đưa nó cho cô.
Nói về tay stalker này, anh ta không phải người dám làm chuyện lớn, thế nên nếu gặp phải chuyện này chắc chắn sẽ có tâm lý muốn bỏ chạy. Nhưng đồng thời Tạ Trung Vũ cũng bị Vũ Hồng My mê hoặc, liệu điều đó có đủ để giữ anh ta không chạy trốn những rắc rối sắp tới. Chỉ có thể đặt cược, Vũ Hồng My nghĩ thế.
Một tiếng gõ vào cửa sổ làm cô chú ý.
“Quái lạ thật? Chẳng lẽ anh ta sợ đến nỗi không dám đi cửa chính sao?” Vũ Hồng My cảm thấy khá buồn cười nếu đó là sự thật. Nhưng cũng có thể đó là trộm, cô cầm theo bình xịt hơi cay để phòng thân.
Mở cửa sổ ra, đúng là Tạ Trung Vũ, anh ta vội trèo vào. Nhìn vóc dáng thư sinh của Tạ Trung Vũ, cô không nghĩ anh ta có khả năng trèo lên tầng thế này.
“Có chuyện gì vậy? Sao anh lại không đi cửa chính.” Vũ Hồng My hỏi.
“Anh cần hỏi em trước đây, rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Tạ Trung Vũ hỏi ngược lại cô, dù cố tỏ ra giận dữ nhưng không che giấu được sự sợ hãi.
“Chúng ta ngồi xuống đã rồi nói chuyện tiếp có được không?” Vũ Hồng My đề nghị và đóng cửa sổ lại.
Tạ Trung Vũ gật đầu, đi thẳng tới ghế sofa, còn Vũ Hồng My vào bếp lấy thêm trà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT