*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thường nói trên đầu chữ sắc có cây đao, chỉ vì một lúc nổi sắc tâm, tiện tay đùa giỡn một tiểu mỹ nam, mà ta đã lâm vào một vòng bi kịch tuần hoàn không lối thoát.

Sau khi thêm chút gia vị đặc biệt vào canh nấm, thành công khiến Phì Hồ Ly thần hồn điên đảo, ta liền mang theo cuộn tranh bà bà cho ta, khí thế bừng bừng, gật gù đắc chí đi vào nhân gian mà ta ngày nhớ đêm mong.

Dựa theo tiêu chuẩn có thể về muộn thì tuyệt đối không về sớm, ta nhanh chóng quyết định phóng đãng ở một thị trấn phong cảnh như mực, ráng chiều như khói.

Bên cạnh đầu ngõ có một cây cầu đá hình vòm, có một tiểu hài tử độ mười hai mười ba tuổi, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, ta nhìn một lúc thì không nhịn được, nhào qua nựng đôi má phúng phính của tiểu tử, làn da hài tử vô cùng non mịn, khiến ta lại muốn nựng thêm mấy cái, nựng thêm mấy cái...

Khuôn mặt tiểu hài tử bị vặn vẹo đủ đường, không rõ là đang đau khổ hay là hưởng thụ.

Đang khi ta mò mẫm nghiền ngẫm, một vị đại thúc thân mang đạo phục màu dưa muối đột nhiên gầm lên giận dữ: "Yêu nghiệt, mau thả đệ đệ của ta ra."

Ta bị doạ xém hồn bay lên mây, vội vàng rụt đôi móng vuốt gây hoạ vào trong tay áo. Tên đạo sĩ kia hô khan cuống họng, gọi tới một đám đồng bạn đang nhàn nhã tản bộ quanh đây.

Thế là, ta liền bị một đám đạo sĩ xem là một tên yêu quái muốn ăn hài tử, hoặc là một kẻ luyến ái đồng tử, đáng để truy bắt.

Ta vung lên tay áo bằng lụa trắng mỏng, dải áo trắng tinh bay lượn bồng bềnh, cảm giác như mây trong biển trời, kỳ thật ta rất hưởng thụ cảm giác này, y phục mà ta lấy trộm từ chỗ bà bà có nét giống với tiên nữ tỷ tỷ, rất phù hợp với khung cảnh gào thát sát sao không dứt như bây giờ.

"Yêu nữ dừng lại, yêu nữ đừng chạy." Một đám đạo sĩ màu dưa muối ngự kiếm đuổi theo.

Những tên đạo sĩ này thật không có mắt, thế mà nhìn ta thành yêu quái, mặc dù trên thực tế, ta đúng là một tiểu yêu quái, nhưng trên người ta có linh khí lớn hơn yêu khí, dù sao thì ta cũng đẳng cấp hơn so với nhóm tiểu yêu thông thường chứ. Chưa kể không lẽ bọn hắn từng gặp qua yêu quái nào mà dung nhan trong sáng, tươi mát động lòng người như ta sao?

Ta giảm tốc độ, bắt chước nét mặt mị hoặc của Hồ Ly nhị tỷ, mềm mại nói: "Các đạo sĩ liều mạng đuổi theo ta, phải chăng là thích ta rồi sao?"

"Thích... Thích... Ngươi..." Tên đạo sĩ cầm đầu lắp bắp nói. "Thích... Ngươi mới... Mới là lạ... A... Không... Yêu khí đầy người... Yêu khí bẩn... Yêu khí bẩn thỉu."

Bỏ qua vầng trán đổ mồ hôi lạnh, cái tật cà lăm này xem ra bình thường khó mà nói chuyện phiếm, ắt hẳn không có bằng hữu.

Mắt thấy mấy tên đạo sĩ không có khẩu đức này rút kiếm đâm tới, ta hoá thành chân thân, biến thành một mảnh lông vũ tăng tốc, lướt qua ngàn vạn đám mây, cúi người hướng xuống một biển hoa đỏ rực dưới đất.

Khi rơi xuống đất liền hoá thành người, ta đến trước một con ngõ tịch liêu trên một đường phố hoang vắng.

Kỳ quái, chẳng lẽ toà thành này không có một ai? Cửa sổ đóng chặt, có vài loại cỏ dại len lỏi, bảng hiệu lắc lư theo gió, quán xá bên đường đều phủ một lớp bụi dày. Dù quán rượu đã bị tàn phá, song diện tích vốn hoành tráng, không khó tưởng tượng cảnh tượng năm đó rất đỗi phồn hoa. Hai bên đường đều là hàng cây mộc cận[1], đầu cành nở ra những đoá hoa diễm lệ, đỏ rực như lửa. Phóng tầm mắt ra xa, lại không thấy điểm dừng.

[1] Mộc cận (木槿): cây dâm bụt, tên tiếng Anh là Hibicus. Ở bản dịch giữ nguyên tên hoa tiếng Hán vì đồng âm với tên nhân vật.



Ta quan sát bốn phía, cảm thấy ngôi thành trống vắng này có hơi quỷ dị, gió nhè nhẹ thổi quan nhánh hoa, mang theo mùi thơm nhàn nhạt của mộc cận, xen giữa mùi máu tươi gần như không thể ngửi ra.

Xem ra đây là một toà phế thành, toàn bộ trong thành chỉ có mỗi tiếng bước chân của ta. Nói thật thì ta cũng hơi hoảng rồi.

Ta tăng tốc bước chân, đi xuyên qua con đường rơi đầy hoa mộc cận, trước mắt liền hiện ra một tường thành thật lớn, trên đỉnh thành lâu đề hai chữ "Thịnh Đô".

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, khiến Thịnh Đô phồn hoa trở nên hoang tàn như vậy?

Ta đang nhìn đến ngẩn người, sau lưng loáng thoáng truyền đến tiếng ngự kiếm xé gió.

Mấy tên đạo sĩ mày thật sự cố chấp, đã đuổi theo ta hơn một ngàn dặm, bảy ngày bảy đêm không ngủ không nghỉ, thể lực thật tốt, xem ra không uổng phí cơm nước Mao Sơn. Đương nhiên Mao Sơn tạp ky cũng không tệ, các đạo sĩ một mặt ngự kiếm một mặt lộn nhào giống như Tôn hầu tử, chẳng lẽ đây là chiêu thức bắt yêu Mao Sơn mới vừa sáng tạo ra?

Mắt thấy các đạo sĩ bày ra bát quái hàng yêu trận, mặc dù ta đánh nhau rất giỏi, song yếu không thể địch mạnh, vì để không chịu thiệt thòi trước mắt ta lại hoá thành chân thân, dùng toàn lực bay vào trong thành.

Đến trước cửa một đại viện trang trọng được xây dựng hoa lệ, ta nhẹ nhàng đáp xuống. Biển hiệu Định quốc phủ tướng quân có hơi nghiêng lệch. Hai bên cửa là đôi sư tử đá, bên trên còn vương vãi mấy chiếc lông quạ đen.

Cả viện này đều bị cây mộc cận vây quanh trùng trùng, hoa mộc cận nở càng thêm chói mắt, sắc đỏ ướt át tựa như máu tươi. Trong không khí càng nồng đậm hương hoa mộc cận, đến mức khiến người say mê.

"Yêu nữ bên kia." Một vị tiểu đạo sĩ niệm chú ngữ, bội kiếm trong tay xé gió lao đến, hung ác chào hỏi ta.

Ta giật mình tránh ra, kiếm hơi đâm xuyên qua cửa gỗ đỏ sậm. Rầm một tiếng, cửa gỗ chịu lực xung kích tạo thành một khe hở.

Các đạo sĩ đồng loạt rút ra bội kiếm bên hông, xem ra không thể tránh khỏi một trận ác chiến, thế đạo này, làm một yêu tinh nhỏ cũng thật không dễ dàng.

Ta vừa xốc lại tinh thần, chuẩn bị đánh một trận lâm ly bi tráng, đột nhiên từ bên trong phủ tướng quân bay ra một đàn quạ đen, trong chớp mắt, bầy quạ đen đã vây kín mấy đạo sĩ không một kẽ hơn. Giây lát sau, cả bọn cùng nhau nhào tới cắn xé, từ giữa đám người truyền đến tiếng la thét vang trời, tựa như những bông hoa mộc cận rực lửa đâm thẳng vào mây xanh.

Ta đứng ở bên cạnh, vỗ tay thưởng thức.

Mãi đến khi đám đạo sĩ hoàn hồn mà tiến lên chém giết bọn quạ đen, đám quạ đen mới phân tán đi, chỉ chừa lại tên đạo sĩ cầm đầu mắc tật cà lăm đã bị cắn đến máu thịt be bét, quỷ thần không phân.

Đám đạo sĩ gặp từng đợt quạ đen liên tục bay ra từ trong viện phủ, tạm thời không kịp bắt ta về tranh công, liền dự định mang theo đồng bạn đang bất tỉnh ngự kiếm rời đi. Không ngờ, toàn bộ công lực đều mất hết, không còn cách nào khác, đành phải tức giận kéo theo đồng bạn máu chảy đầm đìa, tức tốc rời đi.

Đàn quạ đen đột nhiên thay đổi mục tiêu sang kẻ vô tội là ta, chúng đập cánh xoay xung quanh ta, tiếng kêu quang quác khiến ta rùng mình.

Nhất định là do nhát kiếm mà tên đạo sĩ kia chém vào cửa phủ đã quấy rầy bầy quạ đen, dẫn tới bọn chúng tấn công tập thể. Ta nhìn một con quạ đen khổng lồ vừa ra ra từ trong phủ, bày ra nụ cười vô hại: "Nhát kiếm kia không phải do ta chém, mọi người là loài chim, ta là lông vũ, tính ra chúng ta đều là họ hàng gần, cũng không nên tàn sát lẫn nhau."

Quạ đen khổng lồ sải đôi cánh to, từ bên trên nhánh hoa mộc cận bay xuống, nhánh cây khẽ run lên, có mấy cánh hoa xoay tròn nhẹ nhàng rơi trên đất, tạo thành khung cảnh mập mờ quỷ dị.

Khá khen cho tên quạ đen này, thật là thâm trầm, vậy mà lại dám phớt lờ ta.

"Người không nói lời nào chính là thừa nhận chúng ta đều là thân thích, ta nên gọi người một tiếng biểu ca hoặc biểu tỷ rồi, à, đúng rồi, ta nghe thấy mẫu thân gọi ta về nhà ăn cơm, thật không dám quấy rầy các vị họ hàng, hữu duyên tương ngộ." Ta vừa lên tiếng thăm dò vừa im hơi lặng tiếng xoay người, chuẩn bị chuồn đi.

Bà bà của con ơi, nếu con bị bầy quạ này cắn xé, dáng vẻ sẽ vô cùng bi tráng, con không muốn chết một cách xấu xí như vậy.

Phì Phì của ta ơi, sớm biết xuống núi gặp chuyện thế này, ta sẽ mang Phì Hồ Ly ngươi theo, có lẽ bọn quạ đen nhìn ngươi béo ú, não sẽ rất to, chắc chắn ăn ngon, sẽ không còn chú ý đến ta, ta có thể thừa cơ chuồn mất. Lần đầu tiên ta vô cùng nhớ nhung tên hồ ly tròn vo béo ú kia.

Quạ đen khổng lồ vẫn im lặng doạ người, giống như đang dùng đôi mắt nhỏ như hạt châu khinh bỉ nhìn ta, nó trừng ta một cái, lại sải đôi cánh to bay vào trạch viện Định quốc phủ.

Một đám quạ con cũng lục tục bay theo, cuối hàng có hai con quạ đen ưa bàn tán đang phấn khởi nói chuyện phiếm.

"Lần đầu ta thấy có yêu tinh lông vũ, không biết lông vũ ăn có ngon không?"

"Thì ngươi cứ nhổ một cái lông trên người mà thử đi."

"Tiếc là lông vũ yêu kia đã trúng Ô Đỉnh Hàn Độc, nếu không thì có thể từ từ bổ nhào ả ta nếm thử."

Cái gì? Ta trúng độc? Sao ta lại không biết? Ta trúng độc khi nào? Ta âm thầm vận khí mới phát hiện một chút linh lực đều không có.

Hương hoa nồng đậm không ngừng tiến vào lỗ mũi, ta giật mình, hoá ra hương hoa ngập trời này chính là độc dược.

Ta cũng thật củ chuối quá mà, vừa rời Hoạ Bích Linh Sơn liền bị đạo sĩ xem là yêu quái mà truy đuổi không ngừng, cứ ngươi là gió ta là cát quấn quýt triền miên đến cuối chân trời không dứt, đạo sĩ vừa rời đi thì lại trúng loại độc cái gì mà ô rồi hắc, ta thật hối hận vì đã không xem ngày xuất hành mà.

Ta sợ chết hô hào với đám quạ: "Có cách nào giải được cái gì mà ô hắc độc gì đó không vậy!"

Từng con quạ bay lướt qua ta, hoàn toàn không ai để ý đến.

"Quạ đen đại ca, xin đại ca thương xót, cho tiểu muội biết đi."

"Quạ đen đại thúc."

"Quạ đen đại bá."

"Quạ đen đại gia."

"Quạ đen thái gia gia."

"Quạ đen phu nhân gia gia."

"..."

Mãi sau khi ta gọi đủ hệ liệt mười tám đời tổ tong, một con quạ đen nhỏ còn chưa phát dục cuối cùng bị ta làm cho cảm độc.

"Ô Đỉnh Hàn Độc chỉ có thể giải trừ bằng nước suối ở Vô Hư Huyễn Cảnh."

Nghe nói Vô Hư Huyễn Cảnh là chốn tiên cảnh, ở phương hướng nào thì ta lại không biết.

Sau khi rời khỏi toà thành hoang nở đầy mộc cận, trong không khí không còn hương hoa nữa, ta phát hiện linh lực khôi phục được một chút, liền hoá thành chân thân bay lên, so với đi bộ thông thường thì tiết kiệm rất nhiều thời gian. Thật đói quá, phải nhét đầy bao tử trước, lại không biết phải đi tìm Vô Hư Huyễn Cảnh ở đâu nữa.

Bây giờ ghân thể của ta đã mất hơn phân nửa linh lực, vô cùng suy yếu, ta phải chú tâm chăm sóc.

Nhìn xuống bên dưới, ta phát hiện một nơi thành trì có chút phồn hoa huyên náo, liền tìm nơi yên tĩnh đáp đất, hoá thành hình người.

Sau đó thì đi đến tửu lâu, cơm nước no nê. Ăn xong, ta gọi tiểu nhị đến, hỏi thăm vị trí Vô Hư Huyễn Cảnh.

Tiểu nhị lắc đầu.

Ta bắt chước thổ hào, móc ra một thỏi bạc. Tiểu nhị hai mắt sáng lên, song vẫn chỉ đành chảy nước miếng: "Cô nương, không phải tiểu nhân không chịu nói, mà thật sự ta chưa từng nghe qua có nơi nào như vậy ở địa giới."

Ta lập tức ỉu xìu, lẩm bẩm một mình: "Không biết vừa rồi con quạ con trước cửa Định quốc phủ tướng quân có nói thật không nữa."

Một câu như thế khiến cả quán rượu lặng ngắt như tờ. Toàn bộ quan khách đều ngừng tay, thẳng thắn nhìn qua chỗ ta.

Ta không hiểu gì, dùng ánh mắt đờ đẫn ngốc nghếch nhìn lại quần chúng.

Tiểu nhị lau nước miếng, đôi môi có hơi run rẩy: "Cô nương thật biết nói đùa, chẳng lẽ cô nương vừa vào Thịnh Đô bỏ hoang, còn lượn một vòng trước cửa Định quốc phủ tướng quân?" Còn hàn huyên cùng quạ đen trên trời nữa?!

"Đúng vậy."

Cả tầng lầu đều yên ắng. Toàn bộ ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào ta nghiên cứu.

Vẻ mặt tiểu nhị vô cùng bối rối: "Sao mà có thể, phàm là ai tiến vào Thịnh Đô đều không thể sống sót bước ra. Trong thành sớm chỉ còn thi cốt khắp nơi, oan hồn khắp đất, ngay cả thổ địa cũng bị máu tươi thấm đỏ, nếu không thì tại sao hoa mộc cận trong thành lại trở nên yêu diễm như thế. Một tiểu cô nương như cô lại tới một toà thành chết người như vậy, trên người không mất một cọng tóc, điều này làm sao có thể, chắc chắn là không có khả năng, không có khả năng. Tuyệt đối không có khả năng."

Khách quan xung quanh đều nhất mực gật đầu phụ hoạ, chỉ xem ta là một tiểu cô nương đầu óc có vấn đề, lại tiếp tục uống rượu dùng bữa cùng thân bằng hảo hữu, quán rượu lại khôi phục vẻ náo nhiệt ồn ào.

Ta cảm thấy thật buồn cười, thi cốt khắp nơi? Oan hồn đầy đất? Thổ địa cũng nhuốm đầy máu tưoi? Những tin đồn này là từ đâu tới? Bên trong toà thành kia ngoại trừ mấy bộ xương khô lắc lư bên ngoài, còn có chỗ nào nhìn thấy xương trắng nữa đâu, nói chi tới oan hồn.

Có điều chuyện toà thành trống rỗng có một con quạ tinh cùng bầy quạ con lại là sự thật.

"Toà thành kia nhìn có vẻ đã từng rất đỗi phồn hoa, sao lại rơi vào cảnh hoang tàn vắng vẻ như vậy?" Ta rót một chén trà nhạt, uống một hớp, hỏi thăm tiểu nhị.

Tiểu nhị nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói: "Cô nương, toà thành chết kia là cấm kỵ Yến quốc, không thể nói được, không thể nói được. Tiểu nhân cũng không biết rõ."

Ta rất hứng thú, giả vờ giả vịt cầm lấy thỏi bạc trên bàn, ra vẻ ngắm nghía thưởng thức: "Thật sao? Thật sự không thể nói sao?"

Tiểu nhị cười làm lành, nhìn chằm chằm vào thỏi bạc: "Nếu cô nương thật sự muốn biết, mời theo tiểu nhân đến nhã gian."

Tiểu nhị vô cùng chú ý cẩn thận, đến nhã gian ở lầu hai, lại buông màn trúc rũ xuống, đứng bên cạnh ta, nhíu mày kể: "Cô nương hẳn không phải là người Yến quốc, nhìn khí chất cô nương nhất định là một vị tiên nhân tu hành ẩn cư chốn tiên sơn. Cô nương không biết đấy thôi, tất cả thế hệ quốc quân Yên quốc đều ban xuống ý chỉ, bất kỳ người nào cũng không được phép ngông cuồng nghị luật sự tình Thịnh Đô, nếu như bị quan phủ biết được, chắc chắn hỏi tội. Cho nên tiểu nhân mới phải cẩn thận từng li từng tí. Huống hồ trong Thịnh Đô còn giam giữ một vị vong hồn oán khí trùng trùng, không chịu đầu thai chuyển thế, nghe nói vong hồn này rất nhạy, vạn nhất bị nàng nghe thấy, sợ rằng kẻ nào lắm miệng đều không nhận được kết cục tốt."

Xem ra tên tiểu nhị này thuộc loại người cần tiền không cần mạng. Vì một thỏi bạc mà không sợ bị vong hồn nghe được, càng không sợ ngày sau rơi vào kết cục không tốt. Thật là can đảm.

Ta liếc mắt ra ngoài cửa sổ, xa xa là Thịnh Đô nở bừng hoa mộc cận, biển hoa đỏ rực như ẩn như hiện: "Ồ! Vậy rốt cuộc bên trong toà thành kia đã có chuyện gì? Là đang giam giữ vong hồn nào?"

Tiểu nhị thở dài thườn thượt: "Ôi, bi kịch bắt đầu từ hơn một trăm năm trước, Yến quốc còn là Bắc Yến, một tiểu quốc nho nhỏ, vẫn chưa thống nhất thiên hạ. Người bị giam trong thành chính là đệ nhất hoàng hậu Yến quốc, nghe nói khuê danh gọi là Cận."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play