Chu Dục ngồi xéo đối diện với Mộc Cận Nhi, ánh mắt cứ vô tình hữu ý nhìn vị Cận phi nương nương vừa được sắc phong của Bắc Yên.
Hoàng đế Bắc Yên đích thân rót một chén rượu, bước xuống mười bậc thang, dạo bước đến trước mặt Chu Dục: "Một chén này, là trẫm cảm tạ Lương quốc, cảm tạ Lương quân đã dâng thiên nữ cho Bắc Yên quốc, dâng cho trẫm. Trẫm cùng thiên nữ kiêm điệp tình thâm[1], đây là thiên duyên." Nói xong, một hơi uống cạn chén rượu màu hổ phách.
[1] Kiêm điệp tình thâm (鹣鲽情深): chỉ tình cảm sâu sắc giữa người với người, đặc biệt là tình yêu giữa vợ và chồng.
Chu Dục hơi giật mình, đáp lễ rồi nhấp một ngụm rượu hoa đào.
Từ xưa đến nay, nhân vật không muốn tham dự yến tiệc sẽ đợi đến khi qua ba tuần rượu để tìm cớ rời đi, Mộc Cận Nhi cũng thế, nàng lấy lý do thân thể khó chịu, viện cớ rời đi.
Thân ảnh nhẹ nhàng lướt qua mắt hắn, chiếc trâm dương chi bạch ngọc cài giữa búi tóc của Mộc Cận Nhi chọc vào đôi mắt Chu Dục một màu đỏ máu.
Sau một phen khoản đãi thịnh tình, đám người Lương quốc đáng lý nên đứng dậy ra về. Nhưng Hoàng đế Bắc Yên lại rất nhiệt tình, tâm huyết dâng trào gấp gáp ban hành chiếu chỉ, lệnh cho mười vị nhi nữ của các trọng thần đến đây hiến nghệ cho quốc chủ Lương quốc.
Sau khi các giai lệ thi triển một trận cầm kỳ thi hoạ vô cùng cao nhã, sự nhiệt tình của vị Hoàng đế Bắc Yên này vẫn chưa giảm xuống, lại nhiệt tình đề nghị quốc chủ Lương quốc chọn một mỹ nhân Bắc Yên mang về Lương quốc, hai nước hoà thân, thân càng thêm thân, đây là chuyện đại hỉ ai nấy đều vui.
Thực lực Lương quốc không bằng Bắc Yên, tất nhiên không dám lạnh nhạt với sự nhiệt tình của Hoàng đế Bắc Yên, Chu Dục rất bất đắc dĩ, ngoài mặt vẫn phải tỏ ra mừng rỡ, chọn một vị mỹ nhân có giọng hát thánh thót trong số các giai lệ.
Cảnh Hạo nhìn chằm chằm những mỹ nhân được Chu Dục tuyển chọn kỹ càng một lát rồi bảo: "Quốc chủ Lương quốc thật có mắt nhìn."
Mãi đến khi đoàn người Lương quốc mang theo một đám mỹ nhân phô trương về nước, Mộc Cận Nhi mới dám bước ra khỏi cung Vô Ưu.
Hồ Tinh Hoa trong Ngự Hoa Viên có nuôi một đàn cá chép xanh rất trân quý. Hồ cá chéo xanh này rất được Cảnh Hạo ưu ái, người hầu không ai dám lơ là, ngày thường đều lấy tinh thần hầu hạ tổ tông để hầu hạ bầy cá này, chỉ sợ bầy cá nhỏ xảy ra chuyện bất trắc. Giờ phút này, Mộc Cận Nhi rầu rĩ ảm đạm đang lơ đãng vốc từng nắm thức ăn cho cá, hào hùng phóng khoáng quăng xuống hồ.
Một chiếc áo choàng nhẹ nhàng mềm mại đã được ủ ấm sẵn, khoác lên từ sau lưng nàng.
"Mỹ nhân mà quốc chủ Lương quốc lựa chọn khá là thú vị, mặt mày lại có chút giống nàng." Cảnh Hạo sửa sang áo choàng cho Mộc Cận Nhi, tiếp tục nói. "Trẫm đã phong Tô Diệu Ngôn, thiên kim của Định quốc phủ tướng quân làm An Hoà Quận chúa, đi theo quốc chủ Lương quốc trở về Lương quốc."
Mộc Cận Nhi sửng sốt nửa khắc mới ngẩng đầu lên, thấy Cảnh Hạo chỉ mặc một lớp trung sam đơn sắc, một mình đứng bên hồ Tinh Hoa, bên người không có ai theo hầu hạ.
Mộc Cận Nhi cúi người hành lễ, cũng không nói gì.
"Nàng thích hắn ở điểm nào?" Cảnh Hạo đột nhiên lên tiếng.
Hàng lông mi dày của Mộc Cận Nhi hơi run rẩy, nàng kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú mê người của Hoàng đế.
Cảnh Hạo bước về hướng Mộc Cận Nhi, rút ra chiếc trâm bạch ngọc nàng cài lên búi tóc, trâm ngọc vốn đã đứt gãy được quấn lại thật kỹ bằng tơ vàng, hắn nhíu mày quan sát kỹ càng một phen: "Đây là đồ hắn tặng cho nàng sao?"
Cơ thể Mộc Cận Nhi hơi run rẩy, nàng lui lại một bước, tiếp tục câm điếc.
Tại yến hội, trong chớp mắt, vị Hoàng đế phức tạp này tựa hồ phát hiện ra chuyện gì.
Cảnh Hạo nắm chặt bàn tay nổi cả da gà của Mộc Cận Nhi, đặt trâm bạch ngọc vào lòng bàn tay nàng, giọng điệu rất nhẹ nhàng từ tốn: "Nếu ngày nào đó nàng động tâm với trẫm, nàng sẽ vứt bỏ cây trâm này hay là trả lại cho hắn đây?"
Mộc Cận Nhi hơi há miệng, không biết nên đáp như thế nào.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí trong lúc nhất thời có chút mập mờ quỷ dị.
Sắc mặt Cảnh Hạo đỏ lên, ung dung thản nhiên[2] nhìn đám cá chép vì ăn nhiều bể bụng mà chết, hiện giờ mắt thì lồi ra, bụng thì phơi ngửa trắng bệch trong hồ, hắn nhất thời giận dữ, vừa hay nhìn thấy một lượng thức ăn cho cá ở dưới chân Mộc Cận Nhi, khoé miệng hơi nhếch lên, ánh mắt trong thoáng chốc trở nên bình tĩnh... Đợi đến khi sắc đỏ trên khuôn mặt tiêu tán, hắn kéo tay Mộc Cận Nhi theo sau, hướng về phía đường mòn: "Về cung Vô Ưu, để trẫm kiểm tra xem nàng có chép phạt đủ hai trăm lần chưa, nếu chưa đủ, thì phải phạt tiếp, trọng phạt ba trăm lần."
[2] Nguyên văn là "bất động thanh sắc" (不动声色).
...
Cảnh Hạo nhìn những nét chữ xinh đẹp chỉnh tề ở trên giấy tuyên hồi lâu, thích thú tới mức không muốn buông tay, nhưng vẫn phải đặt xuống: "Khụ... Chữ 'Hạo' này viết hơi cẩu thả, nàng đừng thấy chữ này nhiều nét mà lười biếng, phạt nàng viết thêm hai trăm lần."
Mộc Cận Nhi nhìn hắn đầy bất đắc dĩ.
Cảnh Hạo tựa hồ có ý muốn né tránh ánh mắt ai oán của đối phương, bèn vòng qua thư án: "Sao lại không hài lòng rồi? Như vầy đi, trẫm cũng viết tên nàng hai trăm lần để tặng cho nàng, được chưa?"
Hắn vừa nói chuyện, hai chữ "Cận Nhi" cũng xuất hiện hoành tráng trên giấy tuyên. Cảnh Hạo tiếp tục múa bút, nét bút của y rồng bay phượng múa: "Nàng thích hắn ở điểm nào... Cận Nhi."
Mộc Cận Nhi quỳ mạnh xuống đất, đầu gối đập xuống nền gạch tạo thành tiếng vang, khiến giữa hàng lông mày của Cảnh Hạo dâng lên mấy phần chua xót.
"Làm sao vậy?" Hắn cẩn thận đỡ nàng dậy.
Lúc nàng ngẩng đầu lên, nước mắt đã tuôn tràn như lũ.
Lòng bàn tay ấm áp lau đi nước mắt cho nàng: "Đã là một người muốn vứt bỏ nàng, tại sao nàng cứ để tâm như vậy chứ?" Khó có lúc nào Cảnh Hạo lại dịu dàng thế này, bên trong giọng nói còn xen lẫn một chút khàn khàn.
Mộc Cận Nhi khóc mãi không dứt, Cảnh Hạo luống cuống đứng bên cạnh nàng, giơ lên áo bào có thêu móng rồng, tựa hồ muốn ôm nàng vào lòng, nhưng lại sợ khiến nàng lo lắng kinh hãi, thế là lại thu tay lại.
Thế là một vị Hoàng đế ngốc nghếch đứng đó, nhìn phi tử của mình đau lòng rơi lệ vì nam nhân khác.
Vị Hoàng đế này có tố chất tâm lý thật vững vàng, lòng dạ cũng thật rộng lớn. Có thể vinh danh vào bảng vàng của những nam nhân điển hình trong thời đại này. Điểm duy nhất không hoàn mỹ chính là có hơi câu nệ thân phận, nói chính xác hơn là tính tình có chút rối rắm, hành động lúc này lúc khác, nói trắng ra là một kẻ ngoài lạnh trong nóng[3].
[3] Nguyên văn là "muộn tao" (闷骚), thường chỉ người bên ngoài lạnh lùng thờ ơ, bên trong mãnh liệt.
Mộc Cận Nhi hơi há miệng rồi ngậm lại, lại mở miệng, lại ngậm vào, lặp đi lặp lại như thế, cứ như một con cá chép ăn no, mãi một hồi lâu: "Biết nấu cơm." Nàng lên tiếng. "Ta thích y biết nấu cơm."
...Lần này, đến lượt Cảnh Hạo hơi há hốc mồm giống như cá chép.
Mộc Cận Nhi lại không ngờ mấy lời dùng để xoa dịu bầu không khí này lại bị vị Hoàng đế ngoài lạnh trong nóng nghiêm túc lắng nghe đến nhập tâm, thiết thiết thực thực đi vào bước hành động.
Hoàng đế vào Ngự Thiện Phòng, trong lịch sử không có nhiều. Hoàng đế vào Ngự Thiện Phòng nấu cơm, lịch sử chưa thấy ghi chép, Hoàng đế vào Ngự Thiện Phòng tự mình làm thịt gà thì trần đời hiếm thấy.
Vị Hoàng đế hiếm thấy trên trần đời này, hung hăng tuyên bố không cho phép bất cứ kẻ nào ra tay hỗ trợ, tràn đầy tự tin bảo: Muốn làm một món thịt gà ngon nhất thế gian này... Thịt gà... Phao câu gà.
Cam công công tay cầm phất trần che một con mắt, đi tới đi lui ngoài cửa. Chỉ thấy Hoàng đế một nước của Bắc Yên quốc bọn họ đang cầm thượng phương bảo kiếm trong tay, chém xuống đầu gà... Lại còn giữ một thần thái vô cùng nghiêm túc... Xắn tay áo lên, điên cuồng nhổ lông gà...
Tiểu công công Hỉ Nhi tựa hồ nhìn trộm rất hào hứng, lão công công bên cạnh thì suýt chút đã thở không ra hơi, ông thở phì phò, ho khan vài tiếng, có vẻ cũng không đành lòng nhìn tiếp nên đành nhắm mắt lẩm bẩm nói: "Ai ui, Hoàng đế của lão nô ơi, người trúng tà thuật gì thế này!"
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT