Trước song cửa được chạm trổ hoa văn phức tạp, một nam tử thân mình cao lớn, mặt mày đẹp như ngọc đang lặng lẽ đứng đó, hắn nhìn chăm chú vào chiếc mặt nạ màu bạc trong tay mình hồi lâu, bờ môi nhẹ cong thành nụ cười.
Lão công công nội thị vô cùng kinh ngạc, mà tiểu công công đứng ở bên cạnh còn bất ngờ hơn, cố đè nén giọng mình thật nhỏ: "Cam công công, mấy ngày nay Hoàng đế chúng ta len lén mừng vui là vì sao thế?"
"Gia ta cũng đang thắc mắc đây, gia ta từ nhỏ đã theo hầu hạ Hoàng đế, có bao giờ thấy trên mặt người xuất hiện cảm xúc thế này đâu."
Ta trừng mắt cẩn thận ngắm nhìn, thay đổi lớn lắm sao? Chẳng qua là ánh mắt có dịu dàng hơn, khoé miệng nhếch lên mập mờ vừa đủ. Nhìn thế này, xem ra ngày thường Hoàng đế Bắc Yên là một tên mặt đơ.
Mãi đến khi ngoài cung truyền đến tiếng thông báo thiên nữ yết kiến, Hoàng đế Bắc Yên mới thôi không si mê quấn quýt nhìn chiếc mặt nạ màu bạc kia nữa.
Mộc Cận Nhi từ tốn đoan trang đi đến, quỳ gối cúi đầu bái kiến: "Mộc Cận Nhi tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc."
Hoàng đế Bắc Yên lặng lẽ thu lại vẻ mừng rỡ giữa hàng lông mày, mặt nạ trong tay thay bằng một cây quạt hoa lê, ngón trỏ lười nhác gõ trên mặt bàn, mặt mày lạnh tanh nói câu thiên nữ miễn lễ.
Mộc Cận Nhi sau khi đứng lên thì vẫn duy trì tư thế cúi đầu, từ đầu đến cuối hoàn toàn không liếc mắt đến Hoàng thượng đang nằm trên long sàng.
"Thiên nữ đến gần trẫm." Bên trong giọng nói vừa có ma lực vừa có uy nghiêm, quẩn quanh vang vọng trong nội điện.
Mộc Cận Nhi dời gót thêm mấy bước, tựa hồ cảm thấy khoảng cách thích hợp thì dừng lại, mặt mày vẫn cúi xuống nhìn chân mình, vẻ nghiêm túc phản chiếu lên cả nền gạch bằng đá cẩm thạch sáng bóng như gương.
"Ngẩng đầu lên." Trong giọng nói trầm thấp có một chút lười nhác.
Mộc Cận Nhi cuối cùng cũng ngước khuôn mặt buồn bã như ai thiếu bạc mà không trả nàng lên cho Hoàng đế Bắc Yên xem.
Đồng thời, trong đôi mắt tĩnh lặng như nước ở mặt hồ của Mộc Cận Nhi thoáng xẹt qua sự kinh diễm, nhưng rất nhanh liền biến mất. Dáng vẻ Hoàng đế trước mặt rất không giống Hoàng đế. Chẳng lẽ Hoàng đế Bắc Yên là dựa vào nhan sắc để tuyển hay sao? Quân chủ một nước sao có thể có dáng dấp anh tuấn mê người như thế này, thật sự là như vậy luôn sao? Đương nhiên, đây là những lời xuất phát từ đây lòng của một vị dưới tư cách khán giả là ta đây.
Hoàng đế Bắc Yên mang theo khuôn mặt điên đảo chúng sinh cùng khí chất quân vương đặc hữu ngạo nghễ thản nhiên đi tới, hắn đứng trước mặt nhìn Mộc Cận Nhi hồi lâu, ánh mắt dùng dằng đôi chút: "Hình như thiên nữ không vui cho lắm."
Mộc Cận Nhi cúi người hành lễ, giọng điệu lạnh nhạt: "Tính tình Mộc Cận Nhi trời sinh đã thế, có vui vẻ hay không đều như vậy, mong Hoàng thượng thứ tội."
Lông mày Hoàng đế Bắc Yên nhíu lại cực độ, trong ánh mắt mang theo sự chất vấn: "Trời sinh đã thế?"
"Phải."
Suy nghĩ một hồi, Hoàng đế Bắc Yên lịch lãm bèn bày ra khí độ của đại quốc, thưởng cho Mộc Cận Nhi một ít kỳ trân dị bảo, đồng thời ban cho nàng ở cung Vô Ưu.
Lúc Mộc Cận Nhi mới tới cung Vô Ưu, hoa mộc cận ở cửa cung đang độ nở rộ, song bây giờ chỉ còn sót lại vài bông hoa thưa thớt đung đưa trên cành, lẻ loi và gãy rụng.
Mộc Cận Nhi y theo câu nói tính tình trời sinh ngày đó ở trên điện, biểu hiện rất là đến nơi đến chốn. Trong suốt hai tháng ở đây, khuôn mặt ngoại trừ lạnh lùng thì không hề có biểu cảm nào khác.
Trong khi đó, biểu cảm của Hoàng đế Yên quốc mặt đơ lại có một bước tiến mới, trước kia chỉ là mặt đơ, bây giờ lại là mặt đơ rối rắm.
Sự rối rắm này xuất phát từ vị thiên nữ Lương quốc mang theo bộ dạng bi thương chết tâm đến đây. Vị thiên nữ này quả thật là một nữ nhân được tạc từ băng tuyết, đối với bất kỳ người nào chuyện gì cũng không xuất hiện chút hứng thú nào. Trước kia Hoàng đế luôn cảm thấy mặt đơ của mình đã đạt một cảnh giới nhất định rồi, chẳng ngờ núi cao còn có núi cao hơn.
Chiều tà ngày đó, trời mưa lất phất. Hoàng đế Yên quốc sai người mang một con vẹt màu xanh ngọc lục bảo đến cung Vô Ưu.
"Cười một cái, cười một cái, Cận Nhi cười một cái." Con vẹt giòn giã kêu to.
Mộc Cận Nhi hơi nhướng mắt nhìn rồi lại hạ xuống, tay cầm đũa mỏng chậm rãi gắp thức ăn trong mâm.
"Cười một cái, cười một cái." Vẹt ta không ngừng gào lên, mãi sau có lẽ nó thấy vị mỹ nhân này không chịu nể mặt, cuống họng gào đến khàn đi thì đành ngậm miệng, rúc đầu vào cổ mà ngủ.
Hoàng đế Yên quốc khoát tay cho người lui xuống, gắp một miếng măng xanh vào trong đĩa, thờ ơ nói: "Thiên nữ đến Yên quốc cũng một thời gian rồi, ban đầu có thể do không quen phong thổ nên u uất không vui, nhưng ngày dài trôi qua trẫm vẫn không thấy thiên nữ có chuyển biến tốt đẹp, vậy ắt là do Bắc Yên tiếp đãi không chu đáo, chậm trễ với thiên nữ. Trẫm quyết ý sắc phong thiên nữ làm Cận phi của trẫm, ý thiên nữ thế nào?"
Hoàng đế Bắc Yên tiếp tục thờ ơ nói: "Hôm nay trẫm sẽ ngủ lại cung Vô Ưu."
Mộc Cận Nhi hơi run người, giọng nói cũng có phần chần chừ hơn: "Vâng."
"Cận phi, nàng có muốn trẫm ngủ lại đây không?" Hoàng đế lên tiếng, ánh mắt lại dừng trên bàn ăn đủ màu đủ sắc.
Trong không khí rất lâu vẫn không có âm thanh nào.
"Không trả lời, vậy là nguyện ý." Hoàng đế nheo mắt, đứng lên nói. "Hầu hạ trẫm tắm rửa, thay y phục đi."
Mấy chữ đơn giản này khiến cơ thể Mộc Cận Nhi cứng lại.
Ôn tuyền phủ đầy cánh hoa, Hoàng đế Bắc Yên vừa vặn lộ ra lồng ngực cường tráng, nhiều thêm một chút thì lại tục tằn, ít thêm một tí lại không còn gợi cảm. Ta... Khụ... Ta đang suy nghĩ nếu bây giờ ta nhắm mắt lại thì có lỗi với bản thân quá không, có phí phạm của trời hay không... Khụ...
Tay nhẹ nhấc lên, khiến một vùng cánh hoa lưu động, Hoàng đế Bắc Yên lười nhác lên tiếng: "Cận phi, nàng có thích trẫm không?"
Xin lỗi ta không kiềm được...
Mộc Cận Nhi đang đứng bên cạnh ôn tuyền, hai mắt nhìn xuống, nghe vậy thì sững sờ, Hoàng đế bây giờ giống như bị bệnh mà không chịu uống thuốc, cảm giác có chút khác biệt so với trước kia, song nàng chỉ có thể ngậm miệng không nói, tiếp tục đóng vai cương thi.
Hoàng đế có bệnh không chịu uống thuốc lại mở miệng: "Nếu nàng không trả lời, vậy xem như là thích đi."
Hoá ra là một vị đế vương tự luyến.
Hoàng đế tự luyến lại ngứa miệng hỏi tiếp: "Cận phi có nguyện ý sinh một tiểu Hoàng tử cho trẫm hay không?"
Ôn tuyền lượn lờ hơi nước, chỉ có tiếng nước chảy vang vọng không dứt, Mộc Cận Nhi hoàn toàn như trước, đóng vai cương thi tới cùng.
Hoàng đế tự luyến khuấy nước vài cái, tiếp tục tự luyến: "Không trả lời, vậy trẫm xem như là nàng nguyện ý vậy."
Mộc Cận Nhi nhìn chằm chằm vào bình phong bên cạnh ôn tuyền, tiếp tục ngẩn người.