Giản Bảo Ngọc và Giản Bảo Đăng cùng nhau ra ngoài sân nói chuyện …
“Anh, tại sao chúng ta phải bỏ đi? Là cô ta đẩy ngã em mà?”
“Hôm nay con bé đó đến đây ắt có điều chẳng lành, để anh gọi cho ba.”
Giản Bảo Đăng vừa mở khóa điện thoại thì nhận được tin nhắn nội bộ toàn công ty sẽ chuẩn bị họp riêng trong vòng nửa tiếng tới …
“Họp sao?”
“Sao vậy?”
Đúng như những gì Giản Bảo Đăng đang suy nghĩ, anh liền liên hệ cho ba của mình hướng dẫn cách giải quyết. Mặt khác, đã đến giờ họp vậy mà trong phòng lại không có ai …
“Tiểu Ngưng, xem ra bọn họ không thật sự ủng hộ chúng ta.”
“Vậy em về đây.//”
Giản Trữ Luân bất ngờ trước quyết định của Giản Tuyết Ngưng mà hốt hoảng …
“Em về luôn sao?”
“Chứ không ai đến thì em còn làm được gì?”
Giản Trữ Luân có phần hơi bất lực nhưng Giản Tuyết Ngưng cũng không muốn thấy anh như thế nên liền khuyên nhủ …
“Anh yên tâm. Chúng ta chủ động mà họ không đến thì đợi họ chủ động đến tìm chúng ta thôi, anh cứ làm việc bình thường đi.”
“Được.//”
Trước đi rời đi, Giản Tuyết Ngưng nhớ lại cô nhân viên bị bắt nạt vừa rồi …
“À đúng rồi. Cô nhân viên lúc nãy anh nhớ bồi thường đầy đủ cho người ta nha, dù gì cô ấy cũng vô tri trước chuyện này.”
“Được. Anh biết rồi.//”
Giản Trữ Luân nhờ thư ký tiễn Giản Tuyết Ngưng đi về thì nhìn thấy cô nhân viên lễ tân bất kính lúc nãy vẫn chưa về, mà cô lại không muốn gặp nên đành phải đi cửa sau. Trưa hôm đó, tại một phòng VIP kín của nhà hàng lớn đang diễn ra một cuộc gặp gỡ với Giản Minh và Hạ tổng …
“Nào, mời Giản tổng và Hạ tổng một ly.”
“Mời. Về sau vẫn mong hai vị chiếu cố chúng tôi nhiều hơn.//”
Một bữa tiệc linh đình được diễn ra, cùng với sự thông minh của mình nên Giản Tuyết Ngưng không về nhà mà bí mật đến được nhà hàng này và chọn phòng kế bên nghe ngóng …
“[Không ngờ người ông chú này mua chuộc nhóm cổ đông nhanh thật, bảo sao mà tự tin muốn chiếm lấy cái ghế người thừa kế.]”
Giản Tuyết Ngưng cứ thế ngồi theo dõi và tiện thể dùng luôn bữa trưa, sau đó gửi một tin nhắn đến trợ lý Doãn xử lý vài việc rồi mới về nhà. Trên đường về, cô nhận được điện thoại từ ông cố Giản nhắn rằng có bạn đến thăm …
“Tiểu thư?”
“Reina? Là hai người à?”
Giản Tuyết Ngưng về đến nhà thì nhìn thấy Reina và Quan Kính Khải thì không khỏi vui mừng ….
||||| Truyện đề cử:
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
“Cô đang có thai, sao lại đi máy bay như vậy rồi?”
“Không sao. Khoảng thời gian trước nghe tin cô gặp nạn, không kịp đến thăm nên mới dỡ lỡ đến bây giờ.”
Reina vốn rất kính trọng Giản Tuyết Ngưng một phần vì ơn nghĩa, hai là ân tình.
“Việc đi lại đã ổn hơn rồi, chỉ là chưa thể trượt băng lại được thôi. Cảm ơn hai người đã cất công tới đây nhé.!”
“Cô ấy đang ở tháng thứ sáu của thai kỳ rồi, mà nằng nặc muốn đi thăm em. Anh làm sao mà không dám nghe lời?”
Giản Tuyết Ngưng bật cười vì tính bốc đồng của Reina và sự bất lực của Quan Kính Khải …
“Nhìn thấy hai người hạnh phúc là tôi vui rồi, sau này anh nhất định phải đối tốt với hai mẹ con họ đấy.”
“Cho dù em không nói thì anh cũng sẽ làm vậy.!”
Vì thời gian khá gấp gáp nên Reina và Quan Kính Khải không thể ở lại một đêm, Giản Tuyết Ngưng đành chào tạm biệt trước rồi lên phòng nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, cô còn đang mơ ngủ thì chợt tiếng chuông điện thoại reo lên liên hồi …
“Làm gì vậy?”
Đầu dây bên kia không ai khác là Giản Trữ Luân, anh điềm đạm cất lời …
“Tiểu Ngưng, các cổ đông hiện đang có mặt tại phòng họp nói muốn gặp em này. Không hiểu sao, sáng nay từng người hớt ha hớt hải đến tìm anh mở lại cuộc họp ngày hôm qua. Em đã làm gì rồi à?”
“Chỉ với một tin nhắn khiến họ sợ như vậy rồi.”
Giản Tuyết Ngưng vừa ngáp vừa trả lời trong sự buồn ngủ …
“Anh cứ làm việc với họ trước đi, em chuẩn bị rồi đến sau.”
“Được.//”
Giản Tuyết Ngưng như thường ngày mà rời giường đi vệ sinh cá nhân, cùng lúc đó Giản Bảo Đăng mới phát hiện toàn bộ cổ đông đều đang ở phòng họp. Nhận được cuộc gọi từ con trai thông báo, Giản Minh liền liên hệ cho những cổ đông đó hỏi tin tức nhưng đều không ai dám bắt máy …
“[Giản Tuyết Ngưng. Lại là cô phá hỏng chuyện tốt của ta?!]”
Vài tiếng trôi qua mà Giản Tuyết Ngưng vẫn chưa xuất hiện khiến cho các cổ đông cảm thấy hồi hộp …
“Luân tổng, tiểu thư khi nào mới đến vậy?”
“Tôi đã gọi rồi, chắc đang trên đường.”
Nhận được câu trả lời không mấy khả quan nên Giản Trữ Luân nhân lúc hỏi thêm chuyện ngày hôm qua.
“Ngày hôm qua, tôi mời mọi người tới họp thì không lấy một ai có mặt. Cớ gì mà hôm nay lại cùng lúc xuất hiện?”
Các cổ đông nhìn nhau với gương mặt vừa khó xử vừa sợ hãi không biết phải nói gì. Đúng lúc Giản Tuyết Ngưng đã đến tập đoàn đã có chú Nguyên đợi sẵn trước cửa, khi vào thang máy thì gặp ngay Giản Bảo Đăng rồi cùng đi chung lên tầng họp …
“Anh cũng vào họp đi, ít nhiều nội dung cũng liên quan đến anh đó.”
Giản Tuyết Ngưng vừa dứt lời là thang máy đã mở tầng cần đến, cô hiên ngang đi vào cùng Giản Bảo Đăng bước theo sau, khi thấy cô đến thì các vị cổ đông không khỏi vội vã mà toàn thể đứng dậy…
“Tiểu Ngưng, đến rồi à?”
“Các vị khá là thú vị đấy. Chiều qua tôi lịch sự mời đến họp thì các vị lại đồng thời ăn uống no say ở nhà hàng mà không có mặt, hôm nay chỉ vì một tin nhắn nho nhỏ mà báo danh đầy đủ ở đây rồi.”
Các cổ đông thấp thỏm nhìn nhau không chỉ vì tin nhắn kia mà là thần thái uy nghiêm của Giản Tuyết Ngưng trấn áp …
“Tiểu thư, đều là hiểu lầm thôi. Mong cô rộng lượng bỏ qua, hôm nay cô muốn họp ra sao chúng tôi đều không ý kiến.”
“Đừng nói như tôi đang ép buộc các vị vậy, tôi chỉ là một cô gái không đủ sức làm nên trò trống gì đâu.”
Một câu nói tưởng chừng như bình thường nhưng lại mang một ngụ ý khá thâm sâu, Giản Bảo Đăng đứng một bên chứng kiến được năng lực thôn tính của Giản Tuyết Ngưng và lo lắng cho kế hoạch của ba mình. Trong khi mọi người đang bàn tán với nhau thì cô đã chú ý đến những vị khách đang trao đổi ánh mắt vốn đã bị Giản Minh mua chuộc mà cười mỉm.