Trong lúc Giản Hân Hân chưa trở về thì Giản Tuyết Ngưng và Dịch Trọng Khiêm vẫn tiếp tục trò chuyện…
“Khoảng thời gian quen nhau, nếu em nói về chuyện kết hôn thì anh luôn luôn bỏ qua. Vậy mà bây giờ anh lại chịu hi sinh à?”
“Anh cũng không muốn, tất cả chỉ là vì cứu lấy công ty của ba thôi. Ông ấy chỉ có mỗi anh là con trai, nếu anh còn không giúp thì …//”
Dịch Trọng Khiêm khựng lại lời đang nói thì Giản Tuyết Ngưng vừa uống một ngụm nước vừa suy tư …
“Vậy anh chỉ cần nói thật là anh đang quen với Hân Hân, chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao? Dù gì danh tiếng của Giản thị cũng không thua gì Hạ gia …”
“Anh … có tư cách gì mà nói vậy chứ?”
Bên ngoài Giản Hân Hân cùng bình hoa trên tay đã nghe hết mọi chuyện nhưng biểu cảm gương mặt lại ưu sầu hơn, chợt điện thoại của Dịch Trọng Khiêm vang lên và hiển thị tên người gọi là Hạ tiểu thư đó nên anh ra ngoài nghe thì chạm mặt với cô …
“Anh có việc thì cứ nghe đi.”
Giản Hân Hân muốn đi vào phòng thì cánh tay đã bị Dịch Trọng Khiêm nắm lấy …
“Tôi có chuyện muốn nói với cô, một lát nữa cô tiện không?”
Giản Hân Hân gật đầu xác nhận rồi quay ngược lại vào phòng với gương mặt thẹn thùng khiến Giản Tuyết Ngưng đang xử lý công việc trên laptop không khỏi tò mò. Tại trụ sở Giản thị ở Bắc Kinh, Quan Kính Khải đang chờ Reina tan làm với ly sữa sô-cô-la trên tay …
“Anh chờ lâu không?”
“Không lâu. Em uống đi cho ấm rồi lên xe thôi.!”
Xe vừa di chuyển thì Reina liền hỏi thăm tình hình của Giản Tuyết Ngưng …
“Tiểu thư thế nào rồi? Anh có nghe được tin nào không?”
“Đã qua nguy kịch rồi, em yên tâm. Qua tuần anh sẽ sang Thượng Hải xử lý việc sẵn thăm cô ấy luôn, em có muốn đi cùng không?”
Giản Tuyết Ngưng vốn là người có ơn với Reina nên cô lập tức đồng ý. Tại sân bay Thượng Hải, cả hai đối thủ của Giản Tuyết Ngưng từ Nhật Bản và Hàn Quốc không hẹn mà gặp cùng hạ cánh và cùng đến bệnh viện tìm gặp cô.
“Giản Tuyết Ngưng…!”
Hai chị em nhà họ Giản giật mình trước tiếng gọi của Hanazawa Kazue và Jung Seo Yeon …
“Hai người sao lại cùng đến Thượng Hải này thế? Lại còn đến bệnh viện này nữa? Gần đây đâu có lịch thi đấu gì mới?”
“Đương nhiên là về xem cô rồi.”
Giản Hân Hân để lại không khí cho cả ba người bạn rồi từ tốn ra ngoài sân bệnh viện vốn có Dịch Trọng Khiêm vẫn còn nghe điện thoại, vừa trông thấy hình dáng của cô thì anh vội vàng gác máy…
“Sao cô lại ra đây vậy?”
“Có khách đến thăm, nên tôi ra ngoài thôi.”
Cả hai cùng nhau ngồi xuống băng ghế mà im lặng, Giản Hân Hân hồi tưởng mà lên tiếng …
“Lúc nãy, anh nói muốn nói chuyện với tôi là có chuyện gì vậy?”
“Công ty của ba tôi đang gặp khó khăn nên ông muốn tôi hứa hôn với con gái của một người bạn và tiểu thư của Hạ gia chính là người mà cô thấy. Tuy tôi vì cãi nhau mà ra ngoài kinh doanh, nhưng mà ông ấy chỉ có tôi là con trai khiến tôi không thể không nghe lời.”
Giản Hân Hân chỉ im lặng không nói gì thì Dịch Trọng Khiêm bất chợt nắm lấy bàn tay của cô …
“Nếu như khiến cô giận thì tôi xin lỗi, xin lỗi vì đã không giải thích mọi chuyện, xin lỗi vì đã khiến cô suy nghĩ nhiều, một lần nữa tôi xin lỗi.”
“Tôi không sao. Anh đừng xin lỗi, anh có lý do riêng của mình mà. Tôi còn phải cảm ơn vì anh đã có thể nói rõ mọi chuyện với tôi.”
Mặt khác, bên trong phòng bệnh lại truyền đến những ngôn ngữ khác nhau …
“Hai người … chẳng phải đều đã học tiếng Trung rồi sao? Nói tiếng Trung đi.”
Tuyển thủ Nhật Bản Hanazawa Kazue hỏi thăm đầu tiên về bệnh tình của Giản Tuyết Ngưng …
“Vậy cô muốn rút lui thật à? Chúng ta vẫn chưa phân thắng bại mà.”
“Kết quả cũng đã nói rồi, trong vài năm tới không thể hoạt động mạnh được nên hai người cứ tiếp tục hành trình đó đi nhé.!”
Giản Tuyết Ngưng trả lời có phần trêu đùa nhưng vẫn nghiêm túc mà tiếp chuyện …
“Chỉ là tạm thời thôi, tôi sẽ cố gắng quay lại sân băng sớm nhất nên hai người đừng lo lắng quá.!”
Tuyển thủ Hàn Quốc vui mừng hồi đáp …
“Được. Chúng tôi đợi cô, dù gì đối với chúng tôi cô mới là đối thủ xứng tầm nhất.”
“Cảm ơn lời khen nhé.!”
Giản Hân Hân và Dịch Trọng Khiêm vẫn còn đang ngồi cùng nhau …
“Nè, hay là anh giới thiệu tôi với ba của anh thử không? Tôi … dù gì bên nhà tôi cũng biết anh và tôi đang hẹn hò rồi, nếu họ thấy tin tức có lẽ sẽ lại ép tôi lấy người mà tôi không thích.”
“Nói vậy cô muốn lấy tôi chính là cô thích tôi rồi?
Bị trêu chọc khiến hai phần má của Giản Hân Hân đỏ ửng như hai trái cà chua …
“Không có. Tôi chỉ là muốn nghĩ hướng giải quyết giúp anh thôi mà.”
Dịch Trọng Khiêm cười thầm vì tính cách dễ thương của Giản Hân Hân cũng như tình trong như đã mặt ngoài còn e của hai người …
“Tôi sẽ cân nhắc nếu Giản tiểu thư không chê công tử sắp nghèo như tôi …”
Lúc này Giản Hân Hân mới nở nụ cười như gặt được mùa vì hạnh phúc, chợt Giản Trữ Luân và Tôn Ý Phương đến bệnh viện trông thấy…
“Hân Hân?”
“Anh.”
Dịch Trọng Khiêm và Giản Trữ Luân lịch sự chào hỏi nhau …
“Sao em lại không ở trong chăm sóc Tiểu Ngưng mà lại ngồi ngoài đây thế?”
“Trong phòng đang có khách thăm, nên em đợi ở đây.”
Tôn Ý Phương hướng ánh nhìn sang Dịch Trọng Khiêm có gì đó trông rất quen thuộc …
“Anh … chẳng phải là người đang hẹn hò với Hạ tiểu thư trên tin tức gì đó sao?”
“Có à?”
Giản Trữ Luân vẫn chưa đọc được tin tức nên Giản Hân Hân vội vàng kéo chuyện …
“Anh. Mau vào phòng thôi, ở ngoài lạnh lắm.!”.
Truyện Đoản VănGiản Hân Hân cố ý đổi chủ đề dẫn mọi người vào phòng bệnh, đúng lúc hai người bạn tuyển thủ cũng đang chuẩn bị ra về nên hai bên lịch sự chào tạm biệt nhau.
“Sao hai người đến đây giờ này thế?”
“À có chút chuyện muốn bàn với em.”
Giản Tuyết Ngưng vốn chưa phải là người thừa kế chính thức nhưng nội bộ trong gia đình đều biết nên mọi việc liên quan thì phải có sự góp ý của cô và Giản Trữ Luân đang tạm thời xử lý công vụ cũng không ngoại lệ.